Trên toà lầu các ở nơi cách đó không xa, Sở Huyên và Tiêu Phong cũng đang quan sát.
Thành thật mà nói, họ chưa bao giờ nghĩ rằng vì Diệp Thành mà ngay cả cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên như Gia Cát Vũ, Đan Thần và Đan Nhất cũng tới, điều này thực sự khiến họ ngạc nhiên.
“Ta nói này sư muội, đồ nhi của muội có đối phó được không?”, Tiêu Phong không chắc chắn lắm nên hỏi Sở Huyên.
“Nếu hắn không muốn thì dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không đưa hắn đi được”, Sở Huyên cười khẽ, cô vẫn khá hiểu đồ nhi của mình, sự bướng bỉnh và cố chấp của hắn vượt xa cô tưởng.
Haiz!
Vì thế họ đi vào rồi đều cười khan, thật sự không dám nói tới chuyện giành người, hai nhân vật lớn của Đan Thành đã tới rồi, họ nói cũng chỉ vô ích.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, lát sau vẫn có người đến theo từng nhóm, cơ bản đều là trưởng lão của gia tộc, có vài người mà chính Tiêu Phong cũng không nhìn ra họ thuộc thế lực nào.
“Chậc, chậc, chậc!”, Tiêu Phong bất giác tặc lưỡi: “Sư muội, ta cảm thấy nên gọi sư tôn tới đây để ông ấy nhìn xem đệ tử mà ông ấy không công nhận, được mọi người từ tứ phương của Đại Sở yêu thích nhường nào”.
“Huynh cho rằng sư tôn không biết tiềm lực của Diệp Thành lớn nhường nào sao?”, Sở Huyên lãnh đạm lên tiếng: “Nhưng ngay từ đầu ông ấy đã tự cao tự đại, không cho phép chúng muội làm trái lại lời ông ấy, cho dù biết rõ là sai cũng không chịu thay đổi, bởi vì ông ấy tự cho rằng mình đúng”.