“Sao hả? Tên nhóc kia không bị đánh chết đấy chứ?”
“Ơ… không có, những thương nhân kia chẳng những không đánh Mã đại nhân, mà ngược lại, bọn họ còn hết lòng cảm tạ, người của chúng ta… không có cơ hội ra mặt”.
Lãnh Thiên Minh sững sờ.
“Chuyện như thế nào?”
Người nọ bèn thuật lại toàn bộ sự việc, nghe xong, Lãnh Thiên Minh cũng ngẩn ra.
Ôi chao! Má ơi… cái tên Tiểu Mã này đúng là có tài, hắn ta thật sự là một nhà diễn thuyết thiên tài, khiến hắn phải lau mắt mà nhìn đấy. Bản lĩnh nói hươu nói vượn của hắn ta có thể sánh ngang với Lãnh Thiên Minh này rồi. Trách không được các bạn nhỏ lại cam tâm tình nguyện móc tiền ra, hơn nữa còn rất chi là vui vẻ…
Tuy nhiên, những gì tên nhóc này nói cũng là điều mà Lãnh Thiên Minh muốn làm. Có khi nào thu 1/10 ít quá không nhỉ?
Từ sau khi Lãnh Thiên Minh hồi cung, hai vị vương gia tự vẫn, nước Hoa Hạ nhanh chóng trở lại thái bình như trước. Quản Cùng cũng dần hồi phục, tiếp tục công việc ở công sở Liêm Chính của mình.
Trong công sở Liêm Chính, Quản Cùng đang xử lý công văn mấy ngày nay, bỗng một thị vệ chạy vào.
“Đại nhân, ngoài cửa có người xin gặp!”
“Là ai? Đừng nói lại là lão Lý điên kia nha, ta đã khỏe lại rồi, không còn vấn đề gì nữa, đừng có ngày nào cũng chạy đến ép ta uống thuốc”.
“Không phải Lý đại phu… mà là một người áo đen, trông rất đáng sợ”.
Người áo đen? Chẳng lẽ có oan khuất gì?
“Để hắn ta vào!”
Không bao lâu sau, một người áo đen bước vào, mặt hắn ta không có chút cảm xúc, ánh mắt vô cùng sắc bén. Vừa nhìn thấy người này, Quản Cùng liền biết hắn ta đến đây không phải để tố cáo, có muốn tố cũng là người khác tố hắn ta đấy, với cái dáng vẻ này, ai dám chọc hắn ta chứ?