Cố Lan San mím môi, vẫn chưa trả lời, Thịnh Thế cười nói: “Thôi, cô đi ngày nào cũng được, không cần gấp gáp tìm phòng ốc, nơi này trước tiên cô có thể ở, chỉ là ngày cô rời đi tôi không tiễn cô.”
Cố Lan San mấp máy môi, cuối cùng không hề nói gì, chậm rãi đóng cửa xe lại.
Cố Lan San đứng ở ven đường một lát mới bước đi vào nhà.
Trong nháy mắt lúc Thịnh Thế thấy Cố Lan San xoay người, anh giơ tay lên, để lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất trong tầm mắt mình, ánh mắt anh trở nên mờ mịt.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, trong lúc bất chợt điện thoại Thịnh Thế vang lên, anh cầm lấy điện thoại di động, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến một chút, ấn nghe: “Ngài Thịnh, tôi đã theo phân phó của ngài, hệ thống internet của cục dân chính cũng không có tài liệu li hôn của ngài và cô Cố. Chờ ngài xác định lúc nào muốn cùng cô Cố li hôn, tôi sẽ cho ngài vào hệ thống. Chẳng qua, ngài Thịnh, mặc dù hiện tại chứng thư li hôn trong tay của ngài và cô Cố sẽ không có hiệu lực, cho nên đến lúc chân chính có thể có hiệu lực thì ngài và cô Cố phải ký tên thêm một lần nữa.”
Thịnh Thế chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng rồi tắt điện thoại.
Thật sự là anh và Cố Lan San li hôn, chẳng qua lúc làm chứng thứ li hôn anh có động chút tay chân.
Một đêm kia, Cố Lan San chủ động hôn anh, anh cảm thấy có lẽ anh có thể có một chút hy vọng, mặc dù anh biết hy vọng này thật sự nhỏ, nhưng anh vẫn không thể cứ như vậy mà thật sự li hôn cùng cô.
Nếu như hy vọng của anh trở thành sự thật thì vừa vặn anh không có chứng thực li hôn, nhà cũ họ Thịnh dù có người muốn ngăn trở việc anh và Cố Lan San tái hôn cũng không thể làm được chuyện gì rồi.
Nếu như hy vọng của anh tan biến, cô thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình, chỉ cần trước lúc cô kết hôn, anh sẽ thả tự do cho cô cũng không phải không thể.
Lời tác giả: Được rồi, ta thừa nhận ta có suy nghĩ xoay chuyển một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn để Thịnh Thế ngăn chặn một chút, thủ đoạn đùa bỡn thôi.