“Hôm nay Phượng Phi Linh ta sẽ tru sát tên tàn ác này.”
Phượng Phi Linh hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống Cơ Thành Thiện, a, thiên tài!
A!
Đây là thiên tài Cơ Thành Thiện của Thánh Nguyên tông, là Cơ Thành Thiện đã từng trơ mắt nhìn ả đau đớn trong tay đám ma tu, lại cùng Bùi Tuyết ân ái, còn tình nguyện từ bỏ tu luyện vì Bùi Tuyết.
Kiếp này ả tự tay đưa Bùi Tuyết đến tay ma tu, lại để cho Cơ Thành Thiện thấy Bùi Tuyết chết thảm, không cần nói cũng biết sảng khoái như thế nào.
Hiện giờ, Cơ Thành Thiện này cũng chết trong tay ả, còn là cõng một tội ác tày trời để chết.
Ả hận thiên tài thế giới này vô cùng. Ả sẽ từ từ bóp chết bọn chúng.
Đã khoảng năm năm từ khi bắt đầu với Đường Quả, từng thiên tài một bị hủy hoại trong tay ả, thật suиɠ sướиɠ, thật sảng khoái.
Bây giờ ả cũng đã là kỳ Hợp thể, còn thiên tài hơi có danh trong tương lai cũng đã bị ả tính kế đến không còn. Coi như không chết cũng mất hết tu vi, hoặc mất hết cơ duyên, tông môn nghèo túng, căn bản là không có khả năng trưởng thành.
Ả còn cố tình để ý đám người này. Sau khi bị cướp cơ duyên, không ai có tin tức, có thể thấy đã sớm phai mờ đi, không chừng còn đã chết.
Cơ Thành Thiện không bỏ qua được vẻ đắc ý và điên cuồng xen lẫn khoái trá và suиɠ sướиɠ khi nhìn mình trong ánh mắt của Phượng Phi Linh.
“Cơ Thành Thiện, giờ ta sẽ báo thù cho Bùi Tuyết!”
Phượng Phi Linh nâng kiếm lên hướng về phía cổ Cơ Thành Thiện. Đây là trên đài sinh tử, không ai cản. Người đi lên đều là tự nguyện, dù là tông chủ Thánh Nguyên tông cũng chỉ có khả năng trơ mắt nhìn, cuối cùng bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác.
“Choang…”
Trường kiếp rơi xuống đất, trên đài sinh tử chợt xuất hiện một nữ tử áo trắng đội đấu lạp đánh rớt kiếm của Phượng Phi Linh. Phượng Phi Linh bị bức phải lui lại mấy bước, không tin được mà phẫn nộ nhìn người trước mặt.
“Ngươi là ai? Có biết đây là đài sinh tử hay không?”