Còn có năm ngày mới bắt đầu hội đấu giá, Chu Hằng biết người của Mặc gia khẳng định đang khắp nơi tìm kiếm hắn và Dương Lan Hinh, tự nhiên là tận lực giảm bớt cơ hội xuất đầu lộ diện, cùng Dương Lan Hinh cả ngày ở trong khách sạn.
Đây cũng là đám người Chu Hằng vận khí tốt, Thiên Bảo Các nơi này mỗi năm mới cử hành hội đấu giá một lần, vừa khéo bị bọn họ đụng phải. Cũng chính là bởi vì quan niệm thời gian của Tiên giới và Phàm giới không quá giống nhau. Nếu là hàng tháng cử hành giống như là Phàm giới hàng ngày cử hành, như vậy nào có lưu lượng khách lớn như vậy.
Để sớm cho Dương Lan Hinh khôi phục thực lực, Chu Hằng mỗi ngày đều thôi cung hoạt huyết cho Dương Lan Hinh, dùng linh lực bản thân đi tấn công cấm chế Mặc Ngọc Nghiên để lại.
Nếu nói cứng đối cứng, Chu Hằng tuy rằng yêu nghiệt lại cũng không có khả năng địch nổi Nguyệt Minh Đế, ít nhất hiện tại không được!
Nhưng mấu chốt là, cấm chế là chết. Đã hạ rồi, sẽ chỉ theo thời gian mà không ngừng yếu bớt. Mà Chu Hằng lại là quân đầy đủ sức lực, cho dù dùng sạch linh lực cũng không cần gấp, đả tọa ôm tiên thạch hấp thu một chút là lại khôi phục.
Cộng thêm Thanh Hoa Đan cũng có công hiệu lớn lao. Hai bút cùng vẽ, Dương Lan Hinh nói nhiều nhất một tháng nhất định có thể xông phá cấm chế!
Đối với tiên nhân mà nói, thời gian một tháng giống như chớp mắt một cái, giây lát là qua.
Dương Lan Hinh mới đầu còn rất cảm động, Chu Hằng mỗi lần đều là cho nàng lưu thông máu đến linh lực hao hết, nhưng rất nhanh nàng liền nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì tay của Chu Hằng cũng quá không an phận!
Chẳng những phóng thích linh lực, còn thích sờ loạn khắp nơi, sờ khiến nàng miệng nóng lưỡi khô, suýt nữa hóa thân dục nữ đẩy ngược Chu Hằng!
Cái này còn chưa xong, kẻ này càng ngày càng quá mức, nói cái gì cách quần áo xoa bóp ảnh hưởng hiệu quả, cứ phải lột nàng trần trụi! Hiện tại, nàng liền để trần dáng người ma quỷ ngạo nhân, cứ như vậy nằm ở trước mặt của Chu Hằng, nhiều nhất cũng chỉ là đem hai tay che ở trước ngực, lại kẹp hai chân thật chặt.
Không ngờ dùng cái cớ không đáng tin này để lừa gạt nàng!
Tên dê xồm này!
Duy nhất khiến nàng may mắn là, Chu Hằng vẫn là nói chuyện giữ lời. Tuy rằng hôn nàng sờ nàng nhưng thủy chung không tiến vào thân thể của nàng. Có lúc Dương Lan Hinh nhìn hắn bộ dạng đáng thương lều trại giơ cao, thậm chí có chút mềm lòng có phải nên nhường nhịn hay không. Dù sao nàng cũng sẽ chỉ gả cho nam nhân này.
Nhưng nữ nhân biểu hiện lẳng lơ có hai loại. Một là thật sự rất dâm đãng lẳng lơ, hai là lẳng lơ bề ngoài, thủ vững trong lòng.
Rất không khéo, Dương Lan Hinh chính là loại thứ hai. Nàng nổi tiếng là yêu mị, nhưng trước giờ chưa từng chân chính cùng nam nhân nào tiếp xúc thân mật! Bởi vì dã tâm của nàng quá lớn, nam nhân thông thường lại làm sao khiến nàng vừa mắt?
Liệt nữ sợ mài, Dương Lan Hinh còn thật sự lo lắng mình mềm lòng để Chu Hằng tiến vào, đành phải uy hiếp hắn nếu còn dám động tay động chân với mình, nàng liền ăn loại đan dược có thể khiến nàng biến thành bà béo!
Điều này làm Chu Hằng buồn nôn không thôi, lảo đảo bại lui, chạy ra ngoài khách sạn giải sầu.
Hắn lững thững mà đi, không bao lâu liền đi tới trên đường lớn nhất khu chợ.
Đây tuy rằng xưng là khu chợ, nhưng trên thực tế độ lớn không có gì khác so với thành thị. Đặt ở Phàm giới đây tuyệt đối là quy mô Lâm Hoa Thành đế đô của Thiên Long Đế triều, nhưng ở Tiên giới lại chỉ có thể xưng là khu chợ.
Lối đi này thông suốt nam bắc, giống như một con đường khác xuyên ngang đông tây, là đường giao thông quan trọng chủ yếu nhất của khu chợ này. Cũng chỉ có hai con đường này mới có thể cho xe ngựa tiến vào, những đường nhỏ khác đều là dừng ở trước nhà dân.
Hai bên đường có đứng rất nhiều người, còn có binh sĩ thân mặc giáp nặng duy trì trật tự, không cho người không phận sự đi tới trên đường. Liếc mắt một cái nhìn qua, hai bên đều là đầu người đen kịt, ở giữa lại là đường trống rộng rãi.
Chu Hằng thật tùy ý quay đầu sang người đằng trước hỏi: – Lão huynh, các ngươi đây là đang nhìn cái gì?
– Không biết! Người nọ lắc lắc đầu.
– Không biết? Chu Hằng chỉ cảm thấy mặt xám xịt. Không biết ngươi còn thò đầu vươn cổ, bận rộn cái gì?
– Nhiều người tham gia náo nhiệt mà! Vị lão huynh đó lại nói.
Chu Hằng không khỏi cười. Tham gia náo nhiệt chẳng lẽ là thiên tính của con người? Hắn cũng là nhàn rỗi, liền lùi sang một bên, khoanh chân ngồi trên một tảng đá, kết nối với Hỏa Thần Lô trong đan điền.
Những ngày này hắn một mực hỏi tên này vấn đề về mặt đan dược. Cũng không phải là hắn đột nhiên muốn học luyện đan, mà là muốn biết giai đoạn hiện tại có đan dược gì có thể nhanh chóng đề cao tu vi của hắn.
Trên thực tế, cái này hoàn toàn có. Nhưng ở trong khu chợ nho nhỏ này, hoặc là nói ở cái Tiên Thành cấp thấp nhất Hợi Tiên Thành này căn bản không mua đủ tài liệu, thậm chí một loại đều không nhìn thấy!
Hơn nữa, có một chút linh thảo khả năng đã vĩnh viễn diệt tuyệt rồi!
Bởi vì những linh thảo kia cần sinh trưởng trên tinh cầu chân chính, tỷ như trong núi lửa, tỷ như nơi cực hạn. Nhưng trong 49 Tiên Thành lại làm sao có thể có loại địa phương hiểm ác đó. Trừ phi có đại năng dùng thủ đoạn nghịch thiên sáng lập ra!
Chu Hằng thở dài. Cũng may thủ đoạn đề cao tu vi không chỉ một loại, mà vừa khéo hắn còn nắm giữ một loại biện pháp đơn giản nhất, hiệu quả thực tế nhất.
Giết chóc!
Tiên giới tàn khốc, có người ác vô số, gia tộc cậy thế làm ác như Mặc gia có vô số kể. Dương gia kỳ thật cũng không phải thứ tốt gì, chỉ là khác biệt ở Dương Lan Hinh đối với Chu Hằng là nổi lòng mời chào mới không động sát niệm.
Thế giới như vậy, có vô số người để giết!
– Ta nói Chu tiểu tử, lúc nào thả đại gia ra ngoài hít thở không khí hả. Bổn đại gia thích nhất xử nữ dùng bàn tay ôn nhu vuốt ve toàn thân, như vậy cmn thoải mái a! Hỏa Thần Lô ở trong đan điền Chu Hằng nói.
Cái lò háo sắc này!
Chu Hằng vừa định nói chuyện, chỉ thấy đám người phía trước đột nhiên trở nên ồn ào. Hắn hơi hơi nâng người, theo ánh mắt của mọi người nhìn về phương xa.
Chỉ thấy ở lối vào khu chợ đang có một đoàn người đi tới, mà trận thế đó… tương đối cổ quái.
Bên trái là một nam nhân chừng 20, diện mạo khá anh tuấn, dáng người cũng cực kỳ thon dài, một thân áo gấm khá có phong thái công tử phong độ. Về phần tu vi, bởi vì khoảng cách quá xa, Chu Hằng tạm thời còn không cảm ứng được.
Người này rất bình thường, nhưng một thanh niên khác bên cạnh hắn thì không bình thường.
Cũng không phải là nói diện mạo hắn không bình thường, trái ngược hắn cũng là một mỹ nam tử bộ dạng tuấn tú, nhưng toàn thân đều lộ ra vẻ quần là áo lượt. Chỉ riêng như thế thì cũng thôi, mấu chốt là hắn ngồi trên một chiếc ghế dựa lớn hoa lệ, mà bốn cái chân ghế thì phân biệt dừng ở trên lưng bốn nữ nhân.
Bốn nữ nhân này toàn thân trần trụi, bò sát đất, tóc dài phất phơ không nhìn thấy bộ dạng. Từng bước bò về phía trước, động tác đều nhịp, bởi vậy cái ghế phía trên thủy chung không có một chút rung động.