Bùi Minh Thúy gật gật đầu. lộ ra vẻ tán thường, “Theo ta được biết, mai rùa có bổn. phân về bốn đạo. Mà cầu Nhiêm nắm. lại là tài phú thiên hạ vô song, về phẩn ba khối mai rùacòn lại. xác nhận do tông chủ Lý gia, Lâu Quan. Mao Sơn ba đạo chưởng quản, ba khối tề tụ, được thiên địa nhân tam thư. về phần rốt cuộc làm thế nào từ trong mai rùa tìm thiên địa nhân tam thư. ta thật không biết được, nhưng mà theo ta thấy, nhàn thư cùng không phải như lời đồn đài… vô cùng đơn giản nói ra vận mệnh của mỗi người!”
Tiêu Bổ Y nhíu mày hòi: “”Theo ý của Bùi tiểu thư là sao?”
Bùi Minh Thúy nhìn sang Thái Bình lệnh, trầm mặc thật làu mới nói: “Thái Bình đạo hơn mấy trảm năm qua. tốt xấu lẫn lộn, mồi đời tông chủ đều là người kinh tài tuyệt diễm. Bọn họ từ khi bắt đầu làm tông chủ. sẽ bắt đầu chọn lựa nhân tài, bồi dưỡng từ khi còn bé, day cho vò công binh pháp mưu lược, bổ sung vào trong tám môn. mà trong đó. sè lấv tướng mòn là chính. Dựa theo ta nghĩ… nhân thư này chính là ghi lại nhân tài của Thái Bình đạo. để trong khi tranh đoạt thiên hạ. phát huy ra tác dụng bất ngờ. Mọi người cũng có thể biết được, những người tài trải qua Côn Luân chọn lựa, người nào ờ tại Đại Tùy cũng có vị trí không nhỏ. nhưng mà những người này cụ thể ẩn dắu ờ nơi nào. đương nhiên chi có người có được nhân thư thi mới biét được”.
“Thi ra là thế” Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, “Ta lại không ngỡ là ý tứ này”.
■”Bời vì mai rùa là do tông chủ bảo quản, cho nên ta cảm thấv, Tiêu huynh từ trên tay cầu Nhiêm Khách có được mai rùa cũng không kỳ quái, nhưng mà mai rùa rơi vào trong tay lưu manh, lại có chút không thể tưởng tượng nồi”.
“Mai rùa rơi vào trong tay Lý Huyền Bá cùng Bùi tiểu thư. cùng có chút không thể tường tượng nồi” Từ Thế Tích đột nhiên nói.
“Thế Tích!” Tiêu Bố Y thấp giọng nói.
Bùi Minh Thúv cười cay đắng, “Từ Tướng quàn nói không sai. bắt quá khối mai rùa này của ta. cũng có thể nói là người ta tặng. Hai khối mai rùa trong tay LÝ Huyền Bá, lại có huyền cơ thật lớn. Được mai rùa được thiên thư. Tiêu huynh cũng không có tìm được tam thư, cái này nói rõ bốn khối mai rùa trên tay huynh cũng không phải là hoàn toàn chính xác. Mà theo ta suy nghĩ… “
“Bùi tiểu thư. cô mệt mỏi rồi, không cẩn phải nghr’ Tiêu Bố Y đột nhiên nói.
Bùi Minh Thúy gục đầu xuống. “Nói thêm vài càu, cùng không thể sao?”
Tiêu Bổ Y ánh mắt phúc tạp. chậm rãi cằm lấy khối Thái Binh lệnh. “Lòi nói dổi tổn thương thân, lời nói thật tồn thương tâm. Nhưng mà Bùi tiểu thư nểu muốn nói. Ta sẽ nghe”.
Bùi Minh Thúy cầm chén trà. mười ngón khép lại, trên mu bàn tay nhưng lại nổi gân xanh, “Tiêu huynh là Thiên Cơ, cho nên tinh khí máu vặn hành đều cùng khác với người thường, Tiêu huynh viết thể tự cổ quái, người bén ngoài chi cho là thô bi, nhưng rơi vào trong mắt người có lòng, thì sè phát hiện khác thường. Lúc trước Tiêu huynh tuy thông minh, nhưng đối với tất cả âm mưu quỷ kế lại là một mảng hỗn độn. cũng không biết khi huynh tại điện thí viết xuống mấv chữ. đã bị người có lòng nhìn thấy. Tiến tới định ra rồi kế sách đổi phó với huynh”.
“Đối phó ta?” Tiêu Bố Y caumày nói.
Bùi Minh Thúy vẫn nắm chặt chén trà. che dấu kích động trong lòng, nàng vốn chính là người cực kỳ thông minh, những ngày này chính là chi tám đi tìm hiểu những bí mặt của Thái Bình đạo. bẳng không cũng không thể tin những điểm mà chính miệng minh nói ra. Nhưng chính như nàng nói ra, hiểu được nhiều, mắt đi cùng nhiều. Từ sau khi ờ chỗ Tiêu Bố
Y tìm được tin tức mấu chốt nhắt, tắt cả ở trong đầu nàng đã rò ràng trong sáng.
Nàng bắt buộc bản thân nói. tuy chịu đựng đau đớn như ngực bị đao khoét. Nàng hiểu rẳng nểu không nói ra. Nàng cả đời này, so ra chi có càng thêm thống khổ.
“Nguỡi có lòng thử ra huynh là Thiên Cơ, bắt đầu tiến hành kế hoạch chu đáo chặt chẽ. Hắn hiểu rằng Thiên Cơ nhắt định là người bất phàm, tất cả hắn muốn là tiến hành lợi dụng thích đáng, thế là bước đầu tiên của hắn chính là trước lấv được tín nhiệm của huynh, sau đó trờ thành bẳng hữu của huynh. Trở thành bẳng hữu của Tiêu huynh cũng không khó. thậm chí có thể nói là phi thường đơn giản, bời vì khi đó Tiêu huynh. quả thực có thể xử dụng khờ dại để hinh dung!”
Tiêu Bố Y muốn cười, nhưng nhìn tháy bộ dáng thống khồ của Bùi Minh Thúy, lại cảm thấy trong lòng khổ sỡ.
“Sau đó hắn hướng về phía Tiêu huynh nói đại sự kinh thiên, nói cái gì nhất định phải nói thật đối với Tiêu huynh, Tiêu huynh làm người khiêm tốn. lấy chân thành đổi người, rất nhanh cùng với người có lòng xưng huynh gọi đệ. Mà người này tất nhiên am hiểu sâu bí mật của Thái Binh, lúc này mới làm ra mai rùa, lời tiên đoán, Thái Binh lệnh để lấv lòng tin Tiêu huynh. Hắn hiểu rằng bên trong Thái Bình đạo bất hòa. nhất thòi sẽ tuyệt không đoán ra hắn nói dối. nểu không có như thế. khi ám sát lại Bồng Lai. hắn cũng sẽ không quyết định thật nhanh- liều mình bảo toàn gia tộc. Kểt quả hắn thành công lừa gạt Tiêu huynh, lừa gạt người trong thiên hạ!”
Khi nói đến ngưỡi trong thiên hạ, Bùi Minh Thúy khóe miệng đã tràn ra tơ máu. Tiêu Bố
Y âm thầm kinh hài, “Bùi tiểu thư. hắn làm như vậy, cũng có thể nói là bất đắc dì mà thôi”.
Bùi Minh Thúy hỡ hững cười. “Thật sự là có chút bất đắc dĩ sao? Lý Uyên tị nạn Thái Nguyên, gắp lấy Quan Trung, trà Tiết Cử, chiểm trước Ba Thục, từng bước một nhịp nhàng ăn khớp, chi sợ cùng sớm đã rơi vào trong kế hoạch của người có lòng? Hắn hiểu rằng huynh là Thiên Cơ. cổ ý thủ tín đưa cho huynh mai rùa giả. thẩm muốn cho huynh lầm đường lạc lối. thật cũng là có chút bắt đắc dĩ sao? Hắn đương nhiên hiểu rẳng Tiêu huynh tin mình, cũng hiểu rằng Tiêu huynh tuyệt đổi sẽ đem bí mật này giữ kín miệng, cho nên mới có thể hướng về phía huynh đưa ra lời nói dối này. Hắn tính toán cực chuẩn, Tiêu huynh quả thật thùy chung không có thồ lộ chuyện mai rùa thiên thư. Nếu không có hôm nay ta đến Lê dương, chi sợ ta và huynh… cả đời đều bị hắn lừa gạt mà khôngbiết”.
Tiêu Bổ Y trong lòng rùng minh, “Vậy hắn… vậy hắn..
Bùi Minh Thúy khôi phục tinh táo nói: “Ta và huynh hiển nhiên… cũng đã rơi vào trong kế hoạch cùa hắn. người này là đệ nhắt cao thủ Đông Đò, hạng người vô cùng có tâm cơ, chính thức cũng coi là kẻ đại gian đại ác”.
Tiêu Bố Y tuy có loại bị lừa phẫn nộ. có thể thấy được đến Bùi Minh Thúy vẻ mặt trầm ngưng như nước, ngược lại có phần lo lắng, “Bùi tiểu thư..
Bùi Minh Thúy chậm rãi đứng lẻn. “Muộn rồi, ta phải đi”.
Nàng từ phẫn nộ chuyển hóa thành binh tình, nhưng mà thoáng qua. Từ Thế Tích cũng nhìn ra không đúng, lo lắng nói: “Bùi tiểu thư…”
“Ta muốn đi rồi” Bùi Minh Thúy nói.
Tiêu Bố Y cau mày. phân phó nói: “Đã như vậy. Thế Tích, ngươi tiễn Bùi tiểu thư đi”.
Từ Thế Tích gặt đằiỊ Bùi Minh Thúy cũng không cự tuyệt, chờ khi cùng Từ Thế Tích ra khòi vương phủ. quay đầu lại nói: “Từ Tướng quân, không nhọc tiễn xa”.
Nàng thẩn sắc lãnh đạm. cự người ngoài ngàn dặm, Từ Thế Tích tuy lo lắng, lại một càu cùng nói không ra khòi miệng. Có binh sĩ sớm đem ngựa tới, Bùi Minh Thúv cùng không lẽn ngựa, dẫn ngựa đi về phía trước, chờ đến ngõ nhỏ phía trước, biến mắt không thắv.
Từ Thế Tích nhìn lẽn ngôi sao. chi cảm thấy gió đêm trong tréo nhưng lạnh lùng, đang muốn quay lại, đột nhiên nghe được từ xa xa thịch một tiếng. Hắn không chút do dự bước nhanh tới. chi thấy được cách góc khuất không xa, Bùi Minh Thúy đã vếu đuối nẳm trẽn mặt đắt. Từ Thế Tích một khắc này trong lòng sợ hài. cuống quít tiến lên kêu: “Bùi tiểu thư…”
Bùi Minh Thúy đã hòn mẻ. nhắm chặt hai mắt. khóe mắt còn hai hàng lệ. như mưa buồn trong gió. lá tàn trên đường…