Tân Uẩn thở dài, vừa định lên tiếng thuyết phục Giang Nghĩa thì anh đã tiến lên một bước, nói với người đứng đầu đám phú hào: “Nếu anh dám cầu xin cho Thuỷ Quân Tín, vậy thì… đừng trách tôi.”
Vừa dứt lời, Giang Nghĩa liền lao đến phía người đàn ông với tốc độ nhanh như chớp, bàn tay chạm trên cánh tay của người đàn ông kia, sau đó một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, cánh tay của người đàn ông đã bị bẻ gãy, hơn nữa còn bị anh bứt lìa, máu tươi không ngừng phun ra!
Những người khác chứng kiến cảnh đó đều kinh hãi đến đứng ngây người tại chỗ.
Giang Nghĩa không quan tâm hay là tức đến hồ đồ rồi?
Không những không nương tay mà còn làm đứt lìa cánh tay của một phú hào dám ra mặt bảo vệ, thật là ngang ngược, có thể dùng năm chữ “không coi ai ra gì” để hình dung Giang Nghĩa lúc này!
“Giang Nghĩa, anh bị điên rồi à?” Một phú hào khác hét lên.
Giang Nghĩa liếc mắt qua, đồng thời dùng chân đá vào một cái ghế, “chân” ghế đập thẳng vào ngay giữa trán của người đàn ông đó, máu tươi không ngừng phun ra, cả cơ thể to lớn kia ngã sầm xuống đất.
Ngang ngược! Quá ngang ngược rồi!
Đừng nói đến chuyện ra sức bảo vệ, sợ là nếu nói thêm một câu nữa có thể dẫn đến một thảm họa đẫm máu.
Chiến thần Tu La, oán hận phủ đầy trời.
Người nào xui rủi đứng ở đây vào lúc này, định sẵn là sẽ phải chịu cơn lửa giận dữ đó thiêu cháy!
Giang Nghĩa giống như một con sư tử đang tức giận, đi về phía đám đông với những bước chân chậm rãi vững chắc, sau khi nhìn thấy bài học vừa xảy ra trước đó ít phút, đám người phú hào kia ngay lập tức tách ra mỗi người mỗi ngã.
Còn cố gắng bảo vệ Thuỷ Quân Tín gì nữa chứ?
Bọn họ có thể bảo vệ chính mình không mất mạng là đã cảm tạ trời Phật lắm rồi!
Giảng đạo lý với một con sư tử đang trong trạng thái điên cuồng không phải là dũng cảm, mà là ngu ngốc!
Vậy nên tất cả phú hào đều tránh sang một bên, ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng Giang Nghĩa vì sợ sẽ tự rước lấy cái chết cho mình.
Sau vài bước chân thong dong, cuối cùng Giang Nghĩa cũng đến trước mặt Thuỷ Quân Tín.
Lúc này, Thuỷ Quân Tín sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc, anh ta không ngờ rằng Giang Nghĩa lại có thể coi thường thể diện của tất cả những phú hào ở đây, chỉ vì muốn trả thù.
Bây giờ anh ta mới ý thức được mình đã khiêu khích trúng người đáng sợ như thế nào.
“Giang… Giang Nghĩa… bình tĩnh.”
“Tôi… là thiếu chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên, toàn bộ Nam Thành đều nghe lời gia đình của chúng tôi, nếu anh dám đụng đến tôi thì đồng nghĩa với việc anh chống đối cả Nam Thành!”
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn Thuỷ Quân Tín.
“Toàn bộ Nam Thành? Vậy thì sao?”
“Ở trong mắt của tôi, mấy người các người đều là đám tép riu mà thôi, có gì phải sợ chứ?!”