– Nguyện cược chịu thua, trước hôn một cái! Chu Hằng chỉ miệng mình.
– Tiểu nhân đắc chí! Dương Lan Hinh nghiến răng nghiến lợi.
– Hửh?
– Hôn thì hôn! Lúc trước lại không phải là chưa từng cùng Chu Hằng hôn môi, hơn nữa Dương Lan Hinh kháng cự cũng chỉ là thất thân cho Chu Hằng trước khi thành hôn, hôn miệng lại sẽ không mang thai! Nhưng nhìn biểu tình cười xấu xa kia của Chu Hằng, nàng không khỏi ngượng đỏ mặt: – Nhắm mắt lại!
Chu Hằng thở dài, tiền đặt cược này làm sao tahứng mà không có cảm giác thành tựu như vậy chứ? Hắn nhắm mắt lại.
Hai bờ môi ấm ướt át chạm lên, nhưng vừa chạm liền thu, nhưng là Chu Hằng lại nào để cho Dương Lan Hinh dễ dàng như vậy liền lừa gạt qua một nụ hôn, vội vàng ôm lấy đối phương, hôn mạnh trả lại.
Một phen triền miên, Dương Lan Hinh mị nhãn như nước, vung tay thơm đập vào ngực Chu Hằng một cái nói:
– Bại hoại, hài lòng chưa?
– Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn!
Còn miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn? Dương Lan Hinh lập tức nổi giận, nhưng hiện tại lòng hiếu kỳ của nàng lại thắng hơn tất cả, nói: – Ngươi rốt cuộc có được mấy viên Thanh Hoa Đan?
– Nói trước rồi, một viên đổi một cái hôn, nàng chậm rãi chờ đi! Chu Hằng cười hắc hắc, lấy ra viên thứ tư.
Dương Lan Hinh là có đoán trước như vậy, nhưng nhìn thấy Chu Hằng thật sự lấy ra viên thứ tư vẫn không kìm nổi giật mình một hồi. Một viên Thanh Hoa Đan này nhưng là đại biểu cho hơn một ngàn khối tiên thạch hạ phẩm!
Tiên thạch là đồ tiêu hao, nghe nói đại bộ phận tiên thạch lưu thông ở chợ đều từ Tiên Thành phía trên truyền xuống. Về phần Tiên Thành phía trên lại là như thế nào đạt được tiên thạch… người phía dưới không có tư cách biết.
Ngoài ra còn có một loại biện pháp trực tiếp đạt được tiên thạch, đó chính là đi những khối đại lục lơ lửng trong tinh vũ kia khai thác.
Thế lực bình thường đều là thông qua khai thác kim loại, gieo trồng linh thảo tiến hành mậu dịch để đạt được tiên thạch. Như Dương gia một năm thu nhập đại khái cũng chính là bốn vạn tiên thạch hạ phẩm, đây chính là thu nhập cỏn con. Sau khi trừ “tiền lương” phát cho thuộc hạ, còn lại cũng chỉ còn lại xấp xỉ hai vạn.
Ba huynh đệ lại chia nhau, Dương Thiết Hổ có thể độc chiếm một nửa, nhưng đây cũng chỉ có một vạn mà thôi.
Dương Lan Hinh lần này mang theo 2000 tiên thạch hạ phẩm đi ra, đây là một khoản tài phú không nhỏ. Nhưng Chu Hằng tùy tùy tiện tiện liền lấy ra bốn viên Thanh Hoa Đan, cho dù theo giá thị trường mỗi viên 1000 tiên thạch mà tính, vậy cũng kiếm gấp đôi.
– Hôn một cái!
Chu Hằng lại lấy ra một viên Thanh Hoa Đan.
– Hôn một cái!
Chu Hằng lại lấy ra một viên Thanh Hoa Đan.
Dương Lan Hinh không biết hôn Chu Hằng bao nhiêu lần, nàng đã không có tâm tư đi nhớ chuyện như vậy, mà khiếp sợ bởi Thanh Hoa Đan đông một viên tây một viên chất đầy trên giường.
Đây ít nhất có mấy trăm viên!
Nàng là ngu ngốc sao? Hiển nhiên không phải!
Nếu chỉ có mấy viên Thanh Hoa Đan, như vậy nói không chừng là Chu Hằng gặp vận may lớn mua được. Nhưng mấy trăm viên… như vậy tuyệt đối không có khả năng!
– Ngươi… Sẽ không phải là đánh cướp Dược sư nào chứ? Môi của nàng đều bị hôn đến sưng lên, nàng lườm nguýt dùng ánh mắt như nhìn kẻ trộm đảo qua Chu Hằng.
– Xì! Nàng đánh cướp một cái cho ta xem xem! Chu Hằng khinh thường nói.
Cũng đúng. Trên đời này mới có bao nhiêu Dược sư? Hơn nữa Thanh Hoa Đan ít nhất phải Dược sư tam tinh mới có thể luyện chế! Ở trong này tỷ lệ gặp được Dược sư tam tinh thấp cỡ nào? Hơn nữa, nếu thật sự gặp được Dược sư tam tinh, loại Dược sự cấp bậc này cũng khẳng định có cao thủ bảo hộ. Chu Hằng tuy rằng bất phàm, nhưng dù sao chỉ có chiến lực Nguyệt Minh Hoàng, nếu đi cướp một vị Dược sư tam tinh… khả năng chịu chết cao hơn một chút!
Vậy số Thanh Hoa Đan này là như thế nào mà tới? Sẽ không phải thật sự nhặt trên đường cái chứ?
– Nàng… đầu heo à! Chu Hằng cong tay khẽ búng một cái ở trên gáy trơn bóng của Dương Lan Hinh: – Tướng công của nàng đây, kỳ tài ngút trời, kỳ môn bàng đạo không gì không biết, không gì không tinh. Vẻn vẹn thuật luyện đan có là gì?
– Ngươi… ngươi nói số Thanh Hoa Đan này là chính ngươi luyện chế? Dương Lan Hinh lúc này thật sự là bị giật mình.
– Đương nhiên! Chu Hằng thành thật không khách khí đem công lao của Hỏa Thần Lô chiếm làm của mình.
Hỏa Thần Lô hiện tại là bảo vật của hắn, như vậy cùng hắn tự tay luyện chế có gì khác biệt chứ?
– Ta không tin! Dương Lan Hinh lắc đầu không thôi, hai quả cầu thịt đầy đặn cũng nhún nhảy, đong đưa khiến Chu Hằng hoa cả mắt.
– Vậy nàng nói đi, số Thanh Hoa Đan này là làm sao mà có?
– Làm sao mà có? Dương Lan Hinh theo bản năng hỏi lại, nàng làm sao có thể nghĩ ra được. Mấy trăm viên a!
– Yêu tinh nhà ngươi, ngay từ đầu cho là ta làm ăn lỗ vốn, hiện tại lại coi thường nam nhân vĩ đại của ngươi, không tin tưởng nam nhân ngươi biết luyện đan. Vi phu hôm nay phải chấn chỉnh phu cương! Chu Hằng đem Dương Lan Hinh đè ngược xuống giường, nhấc tay hướng về phía mông to của nàng đánh “bốp bốp”.
Sóng mông tung bay, cực kỳ mê người!
Dương Lan Hinh xấu hổ, vội vàng uốn éo mông mẩy muốn né tránh, nhưng lại làm sao thoát được. Ngược lại bởi vì uốn éo trái phải mà mang đến cho Chu Hằng thị giác hưởng thụ mười phần, khiến hắn đều có loại xung động một mực đùa nghịch.
Đáng tiếc, hắn hiện tại lại nào rảnh rỗi như vậy!
– Biết giáo huấn rồi? Hắn rất là đại lão gia nói.
Dương Lan Hinh mặt đỏ bừng bừng, bị trần trùng trục đánh mông, đây là trải nghiệm nàng chưa từng có, khiến nàng vừa xấu hổ giận vừa sợ, chu chu môi đỏ khêu gợi nói: – Biết rồi!
Tên khốn kiếp, ngươi chờ cho lão nương. Chờ lão nương khôi phục tu vi nhất định phải cho ngươi biết hoa vì sao mà đỏ như vậy!
– Vậy nói chuyện chính! Chu Hằng cũng không muốn náo loạn nữa, nếu không hắn thật sự có khả năng không nhịn được ăn Dương Lan Hinh.
– Chuyện chính gì? Dương Lan Hinh còn có chút chưa phục hồi tinh thần.
– Tuy rằng chúng ta tạm thời thoát khỏi Mặc gia đuổi giết, tuy nhiên con mụ họ Mặc khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ta đoán nàng khẳng định sẽ một bên phái người canh giữ lối ra vào, một bên lùng bắt chúng ta! Chu Hằng nghiêm mặt nói.
– Không sai! Liên quan tính mạng, Dương Lan Hinh lập tức hồi phục tinh thần, nếu đổi là nàng cũng sẽ làm như vậy.
– Trước tiên khôi phục tu vi của nàng, sau đó chúng ta lại nghĩ biện pháp đi nhờ tinh thuyền nhà nào đó trà trộn ra ngoài, lại rời thuyền bay đi Tây Hợi Thành!
– Ừm!