Hai người dĩ nhiên là gật đầu đồng ý, chỉ chốc lát sau đã thấy Miêu Nghị tiến vào phòng bếp, xách ra hai thùng nước lớn chạy đến, lắc đầu ý bảo hai người cùng đi với hắn.
Thấy hắn xách hai thùng nước nóng lên lầu, hai người không hiểu cái gì, Đào Vĩnh Xuân hỏi:
– Ngưu Nhị, ngươi làm gì vậy?
– Đây là nước tắm của lão bản nương.
Miêu Nghị trả lời.
Hai người nhất thời kinh hãi, phát hiện vị này thật đúng là rất biết ứng phó với tình hình. Trong suy nghĩ của bọn hắn, Miêu Nghị vốn là người rất ngang bướng…, không ngờ hắn có thể làm được loại hành động tổn hại danh dự, xách nước tắm cho nữ nhân như vậy!
Nghĩ tới đây, hai người cảm thấy trên đời này còn ủy khuất gì là bọn họ không thể chịu, trên đời này đại trượng phu biết nhu biết cương, chẳng phải là rất đáng khích lệ!
Ai ngờ Miêu Nghị quay đầu lại bồi thêm một câu:
– Không có cách nào, ta vốn không định làm việc này, nếu không phải vì chuẩn bị cho hai người các ngươi tiến vào đây, ta chịu chút ủy khuất cũng có là gì.
Hai người không biết nói gì, không biết có phải là cảm động hay không:
– Sau này chúng ta sẽ xách giúp ngươi.
– Tốt! Vậy cứ như thế đi. Miêu Nghị vừa đáp ứng, xoay người đưa cho mỗi người một thùng nước:
– Bắt đầu từ ngày mai, hai người các ngươi thay phiên tới xách.
Đến trên lầu, Miêu Nghị gõ cửa:
– Lão bản nương, ta mang người đến rồi.
Cửa vừa mở ra, lão bản nương vừa xuất hiện phía sau cửa, nhìn thấy hai thùng nước trong tay hai người khác, chân mày thoáng cau lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận, ngươi giúp lão nương xách nước tắm sợ ô uế tay của ngươi hay sao?
Ầm! Cánh cửa đóng lại, thanh âm từ trong nhà truyền đến: – Đổi hai thùng nước khác.
Miêu Nghị ở ngoài cửa ngạc nhiên nói:
– Tại sao?
– Nước chỉ có thể do người chuyên trách đưa tới, vạn nhất có người động tay chân vào trong nước thì làm sao?
Lão bản nương lạnh lùng nói:
– Ngươi đổi hay không đổi?
– Đổi! Đổi lại, lập tức đổi lại.
Có việc cầu người đương nhiên không có cách nào, trong ánh mắt có chút sợ hãi của hai người kia, Miêu Nghị nhấc hai thùng nước, trực tiếp phi thân xuống lầu dưới.
Chui vào phòng bếp đặt hai thùng nước xuống bên cạnh, Miêu Nghị chui vào trong phòng chế biến thức ăn, chạy đến bên cạnh đầu bếp đang nấu ăn, nhấc chiếc đũa nếm thử mấy món, sau đó lại hàn huyên mấy câu với đầu bếp. Sau đó hắn ở lại một lát, quay đầu lại từ trong phòng đi ra, nhấc hai thùng nước trở về một lần nữa.
Ai ngờ phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh châm chọc:
– Đổi nước xong rồi sao?
Miêu Nghị như bị sét đánh, thân hình đứng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lão bản nương không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng bếp, vẻ mặt cười như không cười nhìn hắn. Nhìn thấy vậy đầu hắn tê dại, trong lòng thầm mắng, nữ nhân này thật là âm hiểm, lại theo gót đến bước này.
– Lão bản nương. Nước này thật sự rất sạch, không cần đổi lại, nước trong sa mạc vốn không dễ dàng, đổ đi rất lãng phí.
Miêu Nghị cười khan nói.
– Ồ! Sạch sẽ sao!
Lão bản nương kéo tay áo, pháp lực tuôn trào, nhấc hai thùng nước lên, giội từ đầu đến chân Miêu Nghị.
Miêu Nghị ướt sũng, muốn làm phép chống đỡ cũng vô dụng, ai bảo tu vi của người ta cao hơn hắn.
Đầu bếp ở trong phòng vén rèm vải lên cười “quang quác”. Mấy trợ thủ cũng ở đây nhìn lén cười trộm.
– Có thể xài chung nước tắm với lão bản nương thật là vinh hạnh!
Miêu Nghị lau nước trên mặt cười ha hả, khẽ làm phép cho trên người tuôn ra hơi nước.
– Quỷ mới muốn dùng chung nước tắm với ngươi!
Lão bản nương làm bộ giơ tay lên, giống như lại muốn động thủ.
– Lão bản nương, ta sai rồi, ta đổi lại cho ngươi.
Miêu Nghị nhấc thùng nước, vội vàng chạy đi.
—————