Miêu Nghị vừa nói đến đây, đột nhiên ánh mắt sáng lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì, vui vẻ nói:
– Lão bản nương, ngươi không phải đang thiếu người sao? Ta sẽ giới thiệu hai người thích hợp cho ngươi.
Lão bản nương liếc nhìn hắn, có chút hận đến mức nghiến răng ken két, nghĩ thầm ngươi thật sự tưởng rằng tiểu điếm của ta là nơi người nào cũng có thể đi vào sao! Nhưng ngoài mặt nàng vẫn lạnh nhạt nói:
– Nói nghe xem.
– Là hai yêu tu ta đã quen biết lúc dẹp loạn ở Tinh Túc hải, bởi vì bọn họ cùng ta kết đội chém giết, đắc tội với Bạch Tử Lương cháu ngoại của yêu thánh Cơ Hoan, không dám ở lại Yêu quốc, chạy trốn tới Lưu Vân Sa hải trốn rất nhiều năm, từng ở khách sạn của ngươi một thời gian ngắn, có mấy người nhà mang theo từ khi dẹp loạn Tinh Túc hải hình như cũng mang đến cho ngươi.
– Chính là hai người mà ngươi đem đến sau khi giao thủ với hai sát thủ?
– Đúng vậy! Chính là bọn họ. Hai người đó không có bất kỳ bối cảnh nào, tuyệt đối có thể tin. Nếu lão bản nương không ghét bỏ bọn họ là yêu tu, hãy thu nhận hai người bọn họ, cho bọn họ một chén cơm ăn. Nếu ngươi đồng ý, hiện tại ta sẽ giúp ngươi gọi bọn họ tới, cho ngươi xem mặt một chút.
Lão bản nương ngẩng đầu nhìn hắn:
– Ngươi thật biết suy nghĩ cho người khác! Ngươi hãy nói rõ chuyện của mình trước đi, sau đó đến hai người bọn họ cũng không muộn. Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
– Ngươi không phải đang thiếu người sao?
Ngụ ý là ta đã giúp ngươi tìm hai người.
– Nếu ta muốn tùy tiện nhận người…, còn phải cần tới ngươi giới thiệu? Ta muốn bao nhiêu chẳng phải có bấy nhiêu!
– Không phải chứ! Lão bản nương, hai vị này làm hầu bàn cho ngươi thật sự rất thích hợp, ngươi hãy thu nhận bọn hắn đi, hai vị này thật sự không dễ dàng…
Miêu Nghị bắt đầu kiên nhẫn tỉ mỉ thuyết phục.
Lão bản nương nghe đến đây, giơ tay lên vỗ vỗ đôi môi đỏ mọng, uể oải ngáp một cái nói:
– Xem ngươi thành khẩn như vậy, hay cứ mang bọn họ đến đây xem đi.
– Được! Vậy ta sẽ gọi bọn họ đến.
Rốt cục cũng giúp được hai tên kia giải quyết được đại phiền toái, Miêu Nghị đặt vò rượu xuống định bỏ chạy.
Ai ngờ thanh âm của lão bản nương từ phía sau truyền đến:
– Ngày mai ngươi hãy chuyển ra ngoài đi.
Miêu Nghị nhất thời chạy hết nổi rồi, đứng tại chỗ từ từ xoay người lại, quay trở về:
– Lão bản nương, ngươi không nói đùa chứ?
– Nói đùa cái gì? Ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, cho ngươi ở lại trong lúc lộn xộn sẽ mang đến phiền toái cho mình. Dĩ nhiên, nếu ngươi làm hầu bàn trong quán trọ của ta, tất cả vấn đề dĩ nhiên cũng sẽ được giải quyết dễ dàng, người khác cũng không thể nói gì. Lão bản nương phất phất tay nói:
– Đi đi! Đi dẫn hai người ngươi nói tới đây cho ta.
Đi cái gì! Miêu Nghị lại ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ quyết định chắc chắn, kiên trì nói:
– Lão bản nương, ta sẽ làm hầu bàn cho ngươi, nhưng ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện hay không?
Ánh mắt lão bản nương sáng lên:
– Tiểu lão đệ, đại tỷ ta đã giúp ngươi đủ rồi, ngươi không thể được voi đòi tiên!
– Lão bản nương, ngươi đã làm người tốt thì hãy làm đến cùng, ngươi xem ta cũng không dễ dàng…
– Dừng lại! Đừng nói lảm nhảm nữa, muốn nói cái gì thì nói đi?
– Ngươi nhìn xem, ta làm hầu bàn cho ngươi không phải vì có thể danh chánh ngôn thuận ở lại trong tửu điếm của ngươi sao. Tiền công ta cũng không cần, có thể để cho ta một chút thời gian tu luyện hay không. Lão bản nương ôm vò rượu tưới vào miệng, chậm rãi nói:
– Ta không có thói quen cắt xén tiền công của nhân viên, nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nếu không người phía dưới lấy cớ không làm việc, đến lúc đó không sai họ làm việc được thì làm sao? – Ta tuyệt đối sẽ nghe theo sai khiến của ngươi, chỉ cần cho ta thêm một chút thời gian cho mình.
—————