Mộ Thanh Lưu trầm giọng nói: “Đây là quyết định của ta, không một người nào có thể dị nghị”
Lý Thục Trang trầm mặc hẳn xuống, không dám kháng biện.
Yến Phi lại có thêm vài phần kính trọng đối với người này, đấy mới là bản sắc của bậc siêu việt hơn người, nâng lên được thì cũng có thể hạ xuống được, chỉ có bản thân mới hiểu nổi y, biết rõ được quyết định này của y là sáng suốt biết bao nhiêu. Người này giống như Hướng Vũ Điền, một khi đã trở thành tử địch, ngay cả bản thân Yến Phi cũng cảm thấy đau đầu.
Sau một hồi lâu, Lý Thục Trang nói: “Chuyện của Tạ Chung Tú…”
Mộ Thanh Lưu ngắt lời: “Sau khi Hoàn Huyền đi, ta sẽ y kế hành sự, chuyện này sẽ do ta tự mình phụ trách, Thục Trang không cần phải để ý tới.”
Đột nhiên tiếng quát tháo giết, giết từ hướng Đại Giang truyền lại, còn có tiếng ầm ầm ình ình do đầu thạch cơ phát ra, chấn động cả vùng Đại Giang.
Vừa nghe xong Lý Thục Trang lập tức rung động, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng đầu thạch cơ và tiếng hô giết dần dần chuyển rõ, hiển thị có chiến thuyền xông vào thủy vực thuộc Đại Giang Kiến Khang, từ hạ du ngược dòng lên xâm phạm, từng bước tiếp cận giao điểm giữa Đại Giang và Tần Hoài hà.
Mộ Thanh Lưu bình tĩnh đáp: “Chiến thuyền của Lưu Dụ đã đến, lần này là cả một đạo thuyền, mục đích vừa để biểu dương thực lực, lại vừa để xông vào Lưỡng Hồ, trợ giúp cho dư đảng của Lưỡng Hồ bang. Ha! Nếu như Hoàn Huyền không thể sớm kịp thời tỉnh lại từ giấc mộng đế vương của hắn, thì dù cho chúng ta có toàn lực giúp đỡ hắn, trận chiến này vẫn không thể lạc quan được.”
Tiếp đó lại nói: “Thục Trang quay trở về đi! Không cần phải trực tiếp đến gặp ta như vậy nữa, hiện tại ở Kiến Khang nguy cơ bốn bề, chúng ta cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”
Yến Phi biết đã đến lúc rời khỏi, bèn vội vàng lặng lẽ lặn xuống nước mà rời đi. Đã có đội chiến thuyền xông vào thủy vực của Kiến Khang, thì kể cả Hoàn Huyền có ngàn vạn lần không tình nguyện, cũng ắt phải lập tức rời khỏi Tạ gia, nhanh chóng đi xử lý việc này. Mà thời khắc để Mộ Thanh Lưu ra tay cũng đã tới.
Sắc mặt của Hoàn Huyền bảo khó nhìn thì đúng là khó nhìn, ánh mắt vẫn nhìn về phía thượng du Đại Giang, mặc dù mười hai chiến thuyền của Bắc Phủ binh đã sớm biến mất vào bóng tối phía xa xa của con sông.
Bốn chiếc thủy sư hạm mới chế tạo của Kinh Châu quân, ba chiếc vẫn còn bốc khói trên mặt sông, một chiếc trong số đó đã ở tình trạng muốn cứu cũng không thể cứu nổi, đang nghiêng một góc mà chìm xuống.
Các tướng lĩnh thân binh đi cùng bên cạnh không một ai dám nói lời nào cả, đều biết nếu vuốt râu hùm làm cho Hoàn Huyền nổi cơn thịnh nộ, ắt sẽ tùy lúc mà gặp phải họa sát thân, cũng có vài người ngấm ngầm lo lắng thay cho các tướng lĩnh trực ca phụ trách phòng vệ Đại Giang tối qua.
Hoàn Huyền bình tĩnh khác thường hỏi: “Lưu Dụ hắn có ý tứ gì đây? Muốn thị uy với ta, biểu thị là có thừa thực lực đột phá vòng phong tỏa đường sông của ta, hay là có mục đích gì khác?”
Gió lạnh từng cơn thổi tới, thổi quần áo của mọi người đang đứng tại bến cảng ngoài Thạch Đầu thành tung bay phấp phới, cũng chẳng làm họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiều Phụng Tiên đứng chếch một bên Hoàn Huyền bước lên trước một bước, nói: “Ti chức cho rằng mười hai chiến thuyền này muốn nhanh chóng tiến đến Lưỡng Hồ, để giúp đỡ dư nghiệt của Lưỡng Hồ bang khôi phục lại lực lượng, mưu toan quấy rối.”
Hoàn Vĩ đứng phía bên kia đồng ý nói: “Lời của Ba Thục hầu rất có lý, tặc đảng Lưỡng Hồ bang đang ở trong tình huống không có lựa chọn nào khác, đành phải đầu hàng Lưu Dụ để cầu viện trợ, Lưu Dụ nhân có cơ hội có thể tận dụng được, bèn phái xuất chiến thuyền, đến quấy rối gây sóng gió tại Lưỡng Hồ.”
Hoàn Huyền trầm giọng hỏi: “Lưu Dụ thực sự có cơ hội có thể lợi dụng được ư?” xem tại TruyenFull.vn
Hoàn Vĩ đáp: “Lưỡng Hồ bang hiện đã tan rã không thể tụ lại thành quân được nữa, thật khó có thể làm nên trò trống gì. Sau khi mất đi Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh, Lưỡng Hồ bang đã không còn lãnh tụ có thể hiệu triệu được bang chúng nữa, thuộc hạ thấy Lưỡng Hồ bang hiện thời chỉ như ánh sáng lóe lên lần cuối trước khi vụt tắt mà thôi, không đủ sức chi phối đại cuộc. Lưu Dụ phái xuất chiến thuyền đến Lưỡng Hồ lần này, sẽ chỉ là đâm đầu vào chỗ chết.”
Hoàn Huyền hỏi: “Phụng Tiên có nhận định gì không?”
Tiều Phụng Tiên cung kính đáp: “Bằng vào tác phong làm người và chiến tích quá khứ của Lưu Dụ, hắn tuyệt đối không bao giờ thúc đẩy thủ hạ đi đến chỗ chết đâu, cho nên hắn làm như vậy, ắt phải có mức độ chắc chắn nhất định, chúng ta quyết không thể lơ là thiếu cảnh giác mà phải nghiêm túc ứng phó.”
Hoàn Vĩ không vui nói: “Ngay khi Chu Thiệu và Mã Quân dẫn binh đến Ba Lăng, dư nghiệt Lưỡng Hồ bang đã sớm bỏ chạy tán loạn từ trước, không dám ứng chiến, có thể thấy đám giặc cỏ đáng chết này đã tan rã không nên cơm cháo gì. Chỉ vì Lưu Dụ không nắm rõ tình thế, nên mới cho là có thể đoạt được mối lợi bất ngờ ngoài dự liệu, mà phái người đến Lưỡng Hồ thu phục đám dư đảng Lưỡng Hồ bang. Lần này Lưu Dụ chắc đã đánh giá sai tình thế?”
Hoàn Huyền hỏi: “Phụng Tiên còn có lời nào muốn nói nữa không?”
Tiều Phụng Tiên cố nén lửa giận, đáp: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*. Lưu Dụ trước sau hai lần phái người vượt ải, coi thủy quân trú thủ Kiến Khang của chúng ta như không, nguyên nhân đằng sau tuyệt không hề giản đơn, xin đại nhân minh xét.”
Hoàn Huyền gật đầu nói: “Thái độ cẩn thận của Phụng Tiên, ta vô cùng tán dương, bất luận Giang Lăng hay Ba Lăng, đều tuyệt đối không thể lơ là sơ sẩy. Hoàn đại tướng quân sớm mai hãy lập tức lên đường quay trở lại Giang Lăng, toàn lực giúp đỡ Ba Lăng, quét sạch đám giặc cỏ nhỏ nhoi Lưỡng Hồ bang. Ha! Ta thực muốn xem Lưu Dụ còn có thể giở được trò gì?”
Tiếp đó lại trầm ngâm nghĩ ngợi. Chúng nhân biết được y còn có lời muốn nói, đành im lặng chờ đợi.
Hoàn Huyền đột nhiên hỏi: “Tình huống của Kinh khẩu thì thế nào?”
Tiều Phụng Tiên đáp: “Lưu Dụ không ngừng gia tăng lực phòng ngự của thành, lại dùng thủy quân Bắc Phủ binh phong tỏa cửa biển, chuẩn bị công đánh Quảng Lăng.”
Hoàn Huyền cười lạnh: “Một khi chúng ta tập kết đủ quân lực tại Quảng Lăng, từ hai đường thủy bộ tấn công Kinh khẩu, ta phải tiêu diệt thủy sư thuyền đội của hắn, sau đó mới lại tiếp tục từ hai đường thủy bộ vây kín Kinh khẩu, xem hắn có thể trụ được bao lâu, đại cuộc như thế là đã được quyết định.”
Lại nói: “Ngày mai ta sẽ thụ phong làm Sở vương. Tư Mã Đức Tông cũng sẽ phải rời khỏi hoàng thành, hãy tạm thời bố trí cho y ở cung Vĩnh An bên ngoài hoàng thành, còn bài vị tổ tông các triều đại nhà Tư Mã được cúng tế bên trong miếu, thì đổi lại thành thuộc Lang Tà quốc, đồng thời chúng ta sẽ xây đài cao tại chân núi chín tỉnh Sơn Bắc, nhằm chuẩn bị cho ta tế trời lúc đăng cơ.”
Chúng nhân hưởng ứng rền vang, chỉ có Tiều Phụng Tiên là không biểu thị phản ứng gì.
Hoàn Huyền hai mắt bừng bừng lửa giận, nhìn thẳng về phía Tiều Phụng Tiên, cau mày gạn hỏi: “Phụng Tiên không đồng ý với quyết định của ta à?”
Tiều Phụng Tiên gượng cười đáp: “Phụng Tiên nào dám phản đối? Chỉ có điều Phụng Tiên cho rằng thời cơ vẫn chưa thích hợp, hiện giờ Kiến Khang lòng người chưa yên, đặc biệt vì có Lưu Dụ ở sát bên gây sóng gió, khiến những kẻ có lòng dạ khác sinh ra những mưu tính ngông cuồng không thực tế. Lòng người rất kỳ quái, một ngày mà Tư Mã Đức Tông vẫn còn tại vị, tất cả mọi người sẽ vẫn sinh sống như bình thường, không những vui vẻ tiếp nhận chuyện đại nhân tới thanh trừ gian tặc, nâng đỡ hiền tài để làm chuyện chính sự lập lại trật tự tạo phước cho dân, mà còn ôm ấp hy vọng, cho rằng có thể được sống qua những quãng ngày yên bình ổn định. Thế nhưng, nếu khi chúng ta vẫn chưa ổn định được trận cước, đã vội vã muốn thay đổi, lại là biến hóa cực đoan nhất, bất luận trong hay ngoài triều, sẽ đều cảm thấy khó lòng tiếp nhận nổi, chuyện này đối với chúng ta thật có hại chứ không hề có lợi.”
Sự thật thì gã đã nói hết sức uyển chuyển khách khí, chỉ ra rằng Hoàn Huyền vẫn còn đang ở trong cục thế chưa ổn định, nếu lộ nguyên hình, để cho người người nhìn ra được y hoàn toàn không để Tư Mã Đức Tông vào trong mắt, hoành hành ngang ngược, lộ rõ dã tâm cướp ngôi Đại Tấn của y, sẽ khiến cho càng có thêm nhiều người phát sinh bất mãn đối với y, từ đó mà quay đầu đi theo Lưu Dụ.
Hoàn Huyền không đáp lời gã, hô hấp trở nên trầm trọng. Những người khác đều không dám mở mồm nói lời nào.
Tiều Phụng Tiên lại nói: “Đại sự đăng cơ của đại nhân, là chuyện khẩn thiết ắt phải xảy ra, ngu ý của thần lại cho rằng cần tiến hành sau khi thu thập xong Lưu Dụ, như vậy Lưu Dụ trái lại sẽ biến thành loạn thần tặc tử, khiến cho hắn danh không chính, ngôn không thuận. Năm xưa Tào Tháo thao túng thiên tử để mệnh lệnh chư hầu, cũng bởi vì nguyên nhân tương tự, chính là dựa vào ưu thế hoàng triều chính thống, để thảo phạt các phương loạn tặc khác. Xin đại nhân minh giám.”
Hoàn Huyền lạnh lùng nói: “Chỉ một tên Lưu Dụ nhỏ nhoi, ta còn chưa thèm để vào trong mắt, sao có thể để cho hắn chi phối quyết định của ta. Ta hiểu rõ ý tứ của Phụng Tiên, nhưng ta lại cho rằng Phụng Tiên vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Thiên hạ nhà Tư Mã, vốn là thiên hạ của Hoàn gia ta, ta chỉ đòi lại vật đã mất của cha ta mà thôi.”
Tiếp đó hô to: “Ta trong lòng đã quyết, ngày mai tất cả cứ ý theo kế hoạch mà làm, đem ngựa tới đây!”
Đám thân binh vội vàng dắt ngựa lại.
Hoàn Huyền tiếp lấy cương ngựa, nói: “Lần này sẽ là lần cuối cùng Lưu Dụ có thể xông qua Kiến Khang, bắt đầu từ tối nay, việc phòng ngự đường thủy của Kiến Khang sẽ giao cho Phụng Tiên phụ trách, không thể để sự tình tương tự xảy ra thêm một lần nữa.”
Tiều Phụng Tiên thầm mắng trong lòng, ngoài mắt chỉ đành cung kính đáp lời.
Hoàn Huyền phi thân lên ngựa, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đêm, cười dài nói: “Sau khi Hoàn Huyền ta đăng cơ, sẽ đại xá thiên hạ, thi hành đức chính, khi người người đều cảm kích trong lòng, thì Lưu Dụ há còn có thể làm gì được nữa? Lưu Dụ tuyệt đối không có cơ hội, khi đại quân ta tiến xuống phía đông, để xem xem hắn còn có thể vênh váo được bao nhiêu ngày nữa.”
Tiếp đó hai chân kẹp bụng ngựa, đồng thời ghì cương, khiến ngựa cưỡi của y vùng dựng thẳng lên, hướng lên trời hí vang, quả thực có uy thế của một vị vua ở trên cao soi xuống thiên hạ.
Mọi người lũ lượt lên ngựa, chỉ có Tiều Phụng Tiên vừa nhận lệnh tiếp quản việc phòng ngự đường thủy là vẫn còn đứng nguyên trên đất.
Hoàn Huyền trông xuống Tiều Phụng Tiên nói: “Sáng nay ta đã nghe được tin tức, nói rằng nước Lâm Bình hồ thuộc Tiền Đường, đột nhiên tràn đầy. Theo các cụ phụ lão tương truyền: “Nước hồ cạn khô thiên hạ loạn, nước hồ đầy thiên hạ thái bình”**. Ngoài ra, Giang Châu lại tưới nhuần cam lộ. Hết thảy các điềm báo đều cát tường, có thể thấy ý trời đã định, tên hề làm trò dối trên lừa dưới tựa như Lưu Dụ, thực không đủ gây họa khiến ta phải lo lắng. Phụng Tiên chỉ cần toàn tâm toàn ý giúp ta quản lý cho tốt việc phòng ngự đường thủy tại Kiến Khang, ta nhất định sẽ không bạc đãi Phụng Tiên.”
Tiều Phụng Tiên còn biết nói được gì hơn nữa, đành dạ ran đáp ứng.
Hoàn Huyền lại cười đắc ý một tràng, vung roi giục ngựa rời đi.
Chúng binh tướng vội vàng đuổi theo, tiếng vó ngựa đông đúc gõ lên đường ầm ầm rền vang, phá tan bầu không khí yên tĩnh bên bờ sông, khiến dân chúng sống ở khu vực lân cận đều choàng tỉnh dậy, lòng run sợ chỉ có thể nghĩ đến chiến tranh và binh đao sát phạt.
Chú thích:
* Ý chỉ không sợ chuyện chắc chắn xảy ra mà sợ chuyện ít có khả năng xảy ra lại xảy ra
** Bối cảnh của câu dao ngôn này là từ thời Tam Quốc: Hồ Lâm Bình cuối thời kỳ Đông Hán thì cạn khô trơ cỏ. Đến giai đoạn suy tàn của Đông Ngô đế quốc thời Tôn Hạo, thì nước hồ chợt đầy, còn Tôn Hạo bị bắt, toàn quốc thống nhất. Về sau, thời nhà Trần thuộc Nam Bắc triều (557-589), nước hồ lại đầy tràn, mà nhà Trần lại mất, toàn quốc một lần nữa được thống nhất. Vì vậy, các cụ phụ lão tương truyền: “Nước hồ cạn khô thiên hạ loạn, nước hồ đầy thiên hạ thái bình”.