Hữu Giác Nhân không phải lũ ngu, khi sự chênh lệch thực lực lớn đến mức bọn họ không thể phản kháng, thì bọn họ sẽ không mang tánh mạng mình ra để giải trừ phẫn nộ trong lòng.
Cũng chỉ là phá nát nhà cửa mà thôi, chỉ cần người không chết, hết thảy vẫn còn hi vọng. Không ít Hữu Giác Nhân tự an ủi mình như vậy vào lúc này.
Bề trên không có ai hạ lệnh, kẻ dưới đương nhiên cũng không dám làm xằng bậy.
Lãnh đạo cấp cao của ba tộc đờ người một lát thì không hẹn mà cùng hạ mệnh lệnh: Thứ nhất, lập tức dốc hết sức cứu viện và tìm kiếm các con dân còn mắc kẹt trong phế tích. Thứ hai, nhanh tổ chức nhân thủ đi xây nhà, xây thành. Thứ ba, không cho bất luận kẻ nào tới nơi vốn là sơn cốc Ngạch Lam nay đã biến thành ngọn núi cao để gây sự với những Vô Giác Nhân đó.
Rồi lãnh đạo cấp cao của ba tộc họp mặt.
Tình trạng của Nguyên Chiến không tốt lắm, hắn vì khiến tộc Hữu Giác bị chấn động mạnh nên đã sử dụng quá nhiều năng lượng, khiến năng lượng trong thân thể hắn lúc này xuất hiện biểu hiện khô kiệt giả, mà năng lượng của bốn viên đá Thần Huyết đã bị hắn đè xuống đều đang thi nhau rót năng lượng bổ sung vào người hắn, khiến tình trạng thân thể hắn nhất thời càng thêm bất ổn.
Nguyên Chiến miễn cưỡng vẫn có thể đi đường, nhưng hắn tạm thời đã không xài được chút sức nào nữa. Nếu không phải ý chí của hắn mạnh mẽ và rắn rỏi, chỉ sợ hắn đã bị đau đớn kịch liệt khắp toàn thân làm cho ngất xỉu.
Vô Giác Nhân trong tòa thành trên núi thấy hai người trở về, liền phát ra tiếng hoan hô vui mừng.
Những gì mà hai người làm vừa rồi quả thực giống như thần linh giáng thế, đám người Hậu Sư kích động đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Các chiến sĩ hệ thổ cũng dùng ánh mắt kích động không kém mà nhìn Nguyên Chiến, bao gồm cả các chiến sĩ ma khác, bọn họ đều biết khống chế đất không khó, tạo ra động đất không khó, chấn sập nhà cửa và thành trì cũng không khó, có thể làm được những chuyện đó mà đồng thời còn không khiến bất kỳ ai thiệt mạng, vậy không phải chỉ dùng từ khó là có thể hình dung.
Đó không phải một căn hay hai căn nhà, mà là bốn tòa thành!
Này phải có khả năng thao túng năng lượng thổ tinh vi thế nào mới có thể làm được chuyện này?
Đồng thời, thao tác tinh vi vẫn chưa đủ, còn phải duy trì năng lượng hùng hậu để thực hiện nó mới được!
Không, không chỉ cần có năng lượng hệ thổ. Mà kim loại, củi gỗ cũng đồng thời bị phá hủy, chiến sĩ hệ thổ thật sự có thể làm được như vậy sao?
Tư Thản vừa thấy Nguyên Chiến liền biết hắn không ổn, không chờ những người khác nhìn ra điều gì, Tư Thản chủ động nói: “Các cậu đi nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác lúc sau rồi nói. Tránh đường!”
Những người khác vội vàng tránh đường, ngay cả Hậu Sư cũng không dám cãi lời Tư Thản, ba ngày nay, mọi người đã được thể nghiệm rõ vu thuật đáng sợ của vị Quỷ Vu này, đắc tội y, đau đầu chóng mặt kiệt sức chỉ là nhẹ, buổi tối không ngừng thấy ác mộng, ban ngày đi đường gặp quỷ kia mới là đáng sợ!
Nguyên Chiến gật gật đầu với mọi người, kéo cánh tay Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cạn lời một giây, sau đó liền giả bộ mệt mỏi. Thôi, Đại Chiến là tay đấm, là thủ lĩnh, nếu chết thì chỉ có thể đứng chết, hắn làm tư tế thỉnh thoảng yếu đuối một chút cũng phù hợp với hình tượng trong lòng mọi người đi?
Cứ như vậy, trong mắt mọi người, chiến sĩ cường đại đỡ lấy tư tế đại nhân yếu ớt đã kiệt sức đi vào thành nghỉ ngơi.
Mà chờ khi vào phòng, cửa vừa mới đóng lại, chiến sĩ cường đại lại ngã huỵch xuống đất!
Nghiêm Mặc ngồi xổm, kiểm tra đại khái cho Nguyên Chiến một phen, khi bắt mạch cho Nguyên Chiến, hắn phát hiện năng lượng trong cơ thể người này đang bạo động, làm hắn không kiểm tra được gì.
Có điều, chỉ mức bạo động này thôi cũng đủ làm người ta đau đầu.
Nghiêm Mặc thử đưa năng lượng của mình vào dẫn đường, một lần không thành lại thử một lần, sau ba lần, hắn đã được tiếp nhận.
Chờ khi phát hiện thân thể Nguyên Chiến có thể tiếp nhận năng lượng của hắn, Nghiêm Mặc lập tức thu tay lại, trước tiên đưa người vào phòng thí nghiệm, đây là cơ hội tốt để thu thập số liệu, nếu bỏ qua, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
Về phần Cửu Nguyên đang chờ thủ lĩnh và tư tế trở về?
Nghiêm Mặc rất bình tĩnh mà nghĩ: Tuy bọn họ nói sắp bị tấn công, muốn hai người bọn hắn nhanh chóng trở về, nhưng bọn hắn có muốn đi nhanh thì cũng phải tính theo số người để bọn họ vượt biển, bọn Tranh không thể không suy xét đến việc này. Tranh cũng có nhắc, tình huống tuy khẩn cấp, nhưng không đến mức phải thúc thủ chịu trói, bọn họ đã đưa lời xin chi viện đến các tòa Thượng Thành khác. Vu Thành, Thủy Thành, Mộc Thành, Phong Thành và thành Bạch Hi có quan hệ tốt với Cửu Nguyên đều đã phái chi viện tiếp ứng, cho nên Cửu Nguyên duy trì được một hai tháng tuyệt đối không thành vấn đề. Chờ đến khi các thế lực khác cũng phái đội chi viện ra, bọn họ sẽ thủ vững lâu dài hơn.
Hiện giờ các tộc và các thế lực trên đông đại lục đều đã biết đạo lý môi hở răng lạnh, tộc Hữu Giác hôm nay có thể đánh hạ Cửu Nguyên, vậy ngày mai cũng có thể đánh hạ các thế lực khác. Muốn khoanh tay đứng nhìn cũng được thôi, nhưng đến phiên mình xảy ra chuyện thì đừng mong người khác tới cứu. Trước mắt, ngoại trừ Không Thành bị tộc Hữu Giác khống chế, các thế lực khác dù trong lòng nghĩ cái gì, bọn họ cũng sẽ không dám kéo chân sau vào thời điểm này. Diệu Hương là một đứa nhỏ, cô ta có thể lấy cớ sợ hãi để trốn tránh, nhường đường, nhưng những người khác thì không có lý do như vậy.
Nghiêm Mặc rất xấu xa, không liên lạc lại nói hắn có thể lập tức trở về, chỉ nói bọn hắn sẽ cố gắng mau chóng trở về. Hắn cũng muốn xem thử Cửu Nguyên khi không có hắn và Nguyên Chiến thì sẽ làm được gì, thuận tiện xem xem các thế lực giao hảo với bọn hắn có thật tình hay không.
Chẳng phải người ta hay nói hoạn nạn thấy chân tình sao? Biết bọn hắn không thể quay về trong thời gian ngắn, người có thể giúp bọn hắn tử thủ, ấy mới là đáng quý. Nếu biết hai người bọn hắn có thể lập tức trở về, vậy chắc chắn sẽ có không ít thế lực định giả vờ giả vịt mà chạy đi nghỉ ngơi mấy ngày.
Buổi tối, Nghiêm Mặc đeo túi dưỡng thai đi ra một mình, những người khác không thấy Nguyên Chiến cũng không hỏi nhiều.
Sau khi căn dặn những chuyện cần làm trong ba ngày tiếp theo, Nghiêm Mặc nhìn sắc trời, lúc này mới trở về, Cửu Nguyên hẳn là sắp hừng đông đi?
“Tôi nghĩ mọi người đều đã biết, tôi phải về đông đại lục một chuyến, giải quyết Hữu Giác Nhân đang xâm lược phía bên đó. Tịch Dương ở lại bên này, mau chóng thành lập thành thị của Vô Giác Nhân ở phụ cận tòa bán đảo. Mà ngọn núi này thì giao cho bốn vị uyên chủ, tôi nghĩ Hữu Giác Nhân trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tấn công ngọn núi này, nhưng về lâu dài thì ai mà biết, các anh muốn ở trước cửa nhà Hữu Giác Nhân người ta mà chỉ dựa vào uy hiếp do tôi và Nguyên Chiến để lại vào hôm nay thôi vẫn chưa đủ, các anh cũng phải khiến Hữu Giác Nhân kiêng kị và dè chừng, nhưng lại không đến mức khiến bọn họ lập tức trở mặt.”
Tư Thản chen vào: “Hải Vu sẽ qua đây tọa trấn, có y, chỉ cần Hữu Giác Nhân không phái ra đội quân cỡ lớn thì ngọn núi này sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu Hữu Giác Nhân thật sự dám bất chấp tất cả, thì Hải Vu xuống tay còn ác hơn ta nhiều. Dù cuối cùng Hữu Giác Nhân có cướp lại được ngọn núi này, bọn chúng cũng phải trả cái giá cực lớn.”
Nghiêm Mặc gật đầu, nhắc nhở hai vị uyên chủ đi cùng: “Thay vì thành lập thành thị trước cửa nhà người ta, không bằng thiết lập một cứ điểm, nói cho những Hữu Giác Nhân đó biết, nơi này chỉ là chỗ tránh nạn và là hiệp hội trung tâm của Vô Giác Nhân, cho bọn họ chút mặt mũi. Cũng đừng quên thường xuyên liên hệ với cha con công tước Đơn Đốn và tộc Bạch Giác, các anh có thể thử hợp tác với bọn họ. Công tước Đơn Đốn tuy không thể tin tưởng, nhưng con trai ông ta thì không tệ.”
“Hiệp hội?” Uyên chủ Hữu Thượng uyên bắt được một danh từ xa lạ.
Nghiêm Mặc tốn chút thời gian để giải thích cho bọn họ khái niệm hiệp hội, cuối cùng nói: “Thế lực của Vô Giác Nhân so với Hữu Giác Nhân vẫn yếu hơn rất nhiều, các anh có thể biến nơi này thành nơi giao dịch với Hữu Giác Nhân, thậm chí không cần phải tranh một khối địa bàn, chỉ cần thương lượng với ba tộc nói mình mượn dùng là được. Về phần muốn mượn ai, suy xét tình hình của ba tộc trước mắt, các anh chỉ cần khiến một tộc đồng ý, thì hai tộc khác chỉ sợ sẽ khó mà phản đối.”
Tịch Dương suy một ra ba: “Về sau có phải chúng ta còn có thể thành lập một cứ điểm như vậy ở phụ cận các thành thị khác của Hữu Giác Nhân không?”
Nghiêm Mặc tặng cho anh ta một ánh mắt tán thưởng: “Không sai. Mới đầu không cần quá khó, trước tiên cứ ra tay với tộc Bạch Giác có hảo cảm với Vô Giác Nhân nhất trong ba tộc, chờ khi thành thị của Vô Giác Nhân chúng ta đứng vững, khi đó những cứ điểm như thế nào cũng sẽ trở thành thứ bình thường. Đến lúc ấy nếu Hữu Giác Nhân có ý kiến về các cứ điểm của Vô Giác Nhân các anh, các anh không cần cự tuyệt, có thể đưa ra yêu cầu, tỷ như bắt bọn họ giao nguyên tinh, hay cung cấp Cốt Khí Sư dạy học gì gì đó.”
“Ngài… về sau sẽ không trở lại ư?” Một vị uyên chủ khác do dự hỏi.
Nghiêm Mặc cười: “Nếu các anh hy vọng, tôi có thể thường xuyên lui tới.” Có cửa dịch chuyển tức thời, sao hắn có thể từ bỏ cục thịt mỡ lớn như tây đại lục chứ, dù chỉ dùng để cung cấp nguyên vật liệu, vậy thì đó cũng là tài nguyên!
Mọi người lập tức lên tinh thần, trước đó tuy biết hai người này rất ghê gớm, những sau khi tận mắt thấy cách mà bọn họ khiến Hữu Giác Nhân kinh sợ, tất cả Vô Giác Nhân trong vực sâu và của những nơi khác đã bắt đầu tin tưởng hai người này nhất định là thần sứ mà Tổ Thần phái tới cứu vớt bọn họ!
Nghe nói thần sứ sắp rời khỏi, tâm tình của bọn họ rất khổ sở và u buồn, đặc biệt là khi nghe nói Đại Vu Tư Thản và đại bộ phận của ba mươi hai chiến sĩ ma cấp cao kia cũng muốn đi theo Mặc vu, bọn họ càng không chịu nổi.
Nghiêm Mặc cũng không ngờ trong ba mươi hai người kia có hai mươi bảy người muốn theo hắn trở về Cửu Nguyên, hắn còn tưởng nhiều nhất chỉ có một nửa là chịu đi theo hắn thôi chữ.
Mà năm người ở lại, phần nhiều là vì không muốn rời khỏi người nhà và tộc nhân, có rất nhiều người không yên tâm về thân nhân vừa mới cứu ra và tìm được của mình, còn một người nói hắn phải hoàn thành một lời hứa, tạm thời không thể đi theo hắn, chờ sau khi hoàn thành lời hứa sẽ lại đến tìm hắn.
Lúc gần đi, Nghiêm Mặc để lại một con Cốt Điểu cỡ lớn——trong lòng hắn đã xem địa bàn của Vô Giác Nhân trên tây đại lục như địa bàn phụ thuộc Cửu Nguyên, mà lần này người muốn cùng hắn trở về, ngoại trừ người vốn là người Cửu Nguyên, còn có:
Tư Thản và hai mươi bảy chiến sĩ ma cùng ma vu, đây là những tay đấm mà Nghiêm Mặc muốn mang về.
Hậu Sư khóc la kêu gào, sống chết đòi đi theo hắn, Nghiêm Mặc cũng muốn bồi dưỡng vài nhân thủ, liền đồng ý. Có lẽ Hậu Sư có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dân bản xứ thô bạo dã man mà lại trung thành với hắn hệt như fan não tàn cũng rất hiếm thấy, nếu sau này giúp hắn ta kích phát năng lực thần huyết, lại bồi dưỡng và tẩy não một phen, sau đó thả qua tây đại lục cũng có thể giúp hắn kiềm chế những kẻ có dã tâm.
Kỳ Hồng Chí và chiến sĩ hộ vệ dưới tay anh vẫn luôn yên lặng đi theo sau lưng Nghiêm Mặc, khi Nghiêm Mặc tuyên bố danh sách người được theo hắn trở về, bọn họ không ồn không quậy, chỉ yên lặng mà nhìn hắn.
Nghiêm Mặc vốn chỉ tính dẫn Kỳ Hồng Chí theo, nhưng lúc nhìn những người khác, tâm liền mềm nhũn, đồng ý dẫn theo tất cả. Kỳ Hồng Chí và tiểu đội của anh ta mừng hết biết như thể sắp được đến thần giới.
Cuối cùng là hai mươi ba tùy tùng của Tiểu Bạch Giác và nó.
Sau khi xác định danh sách xong, Nghiêm Mặc lại xử lý một ít chuyện vụn vặt, khi trăng lên, hắn tuyên bố: “Chư vị, đi thôi, cùng tôi trở về Cửu Nguyên, tin rằng mọi người tuyệt đối sẽ không thất vọng khi đến đó.”