Thủy Linh chỉ vào căn phòng kế bên.
– Buổi tối nhàm chán, ra đây ngắm sao thôi.
– Ta hỏi tại sao ngươi lại ở trong phủ ta!
Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng.
– Gì vậy chứ. Phủ của ngươi rộng thế này, ta tới ở một chút cũng có sao.
Thủy Linh bĩu môi, thì thào:
– Đừng bảo ngươi hẹp hòi đến vậy chứ.
– Đừng có giở trò với ta. Ngươi ở đây cũng chẳng sao, nhưng nếu để ta phát hiện ngươi có ý đồ gì, thì ngươi chết chắc.
– Ôi chao, người ta sợ quá đi.
Thủy Linh cắn môi, làm bộ hốt hoảng nhìn Dương Khai, hai con ngươi đong đầy sự sợ hãi.
– Hừ!
Biết nàng đang làm bộ làm tịch, Dương Khai cũng không nói gì thêm, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
– Chuyện ban nãy, ngươi nghe đến đâu rồi?
Thủy Linh tiếp tục đập hạt phỉ, cười hì hì:
– Nửa đoạn đầu thì không nghe, còn đoạn sau thì nghe hết.
– Qua bầu chuyện với cô ta đi!
Dương Khai liếc mắt ra hiệu.
Hạt phỉ trong miệng Thủy Linh tự dưng rơi xuống, nàng kêu lên thất thanh:
– Không phải chứ?
– Một là qua chỗ cô ta, hai là cút ngay bây giờ.
– Ngươi…
Thủy Linh nghiến răng, vội xoay người bước xuống, nhét hạt phỉ vào trong ngực áo, ưỡn ngực nhìn Dương Khai, tức tối nói:
– Nhớ mặt ngươi đấy!
Nói xong, nàng hậm hực đi vào phòng Thu Ức Mộng.
Một lát sau, trong phòng có tiếng hai thiếu nữ nói chuyện, lúc này Dương Khai mới hài lòng rời đi.
Ba ngày trước, Thủy Linh theo chúng nhân về phủ, Dương Khai biết, nhưng phớt lờ. Cô nàng này lai lịch thần bí, tu vi cũng không phù hợp so với tuổi của nàng, và cả mái tóc màu xanh lam nhạt nổi bật khác người đó nữa.
Nhìn thế nào cũng không giống nữ nhi bình thường.
Nàng nói mình xuất thân từ Thủy Thần Điện, Dương Khai thật sự chưa bao giờ nghe nói đến tông môn này.
Hắn luôn để Địa Ma cảnh giác chú ý nàng, cũng chẳng có ý gì khác, ngoài việc muốn thám thính bí mật của nàng.
Hắn có thể cảm nhận được, hiện tại Thủy Linh không hề có ác ý với người trong phủ, bởi vậy cũng ngầm đồng ý để nàng ở lại đây.
Chỉ có điều, không ngờ Thu Ức Mộng lại sắp xếp cho nàng ở cạnh phòng mình, hiển nhiên cũng là để đích thân giám sát.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm mơ màng.
Dương Khai đi đến phòng của tiểu sư tỷ.
Tô Nhan cũng ở đây.
Đêm hôm khuya khoắt, bỗng dưng Dương Khai đến thăm, hai nàng đều ngượng ngùng. Tô Nhan còn đỡ hơn một chút, Hạ Ngưng Thường thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.
Trong khoảng thời gian thiếu vắng Tô Nhan, nàng thường ngủ chung giường với Dương Khai. Tuy chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn, nhưng lúc này, Hạ Ngưng Thường vẫn xấu hổ không dám nhìn ai.
Nàng cúi thấp đầu, không nói tiếng nào.
Tô Nhan trừng mắt nhìn Dương Khai, khẽ hỏi:
– Sao chàng lại đến đây?
– Ta vẫn luôn ở đây mà.
Dương Khai thản nhiên đáp.
Tô Nhan lập tức lộ vẻ mặt sáng tỏ, nhếch miệng cười khẽ.
Nàng không hề phản đối chuyện giữa Dương Khai và Hạ Ngưng Thường, thậm chí có thể nói, về quan hệ nam nữ, nàng chưa bao giờ ràng buộc Dương Khai, cũng chưa bao giờ yêu cầu ở hắn điều gì.
Nếu không phải vì trà độc của Hợp Hoan Công, với tính khí băng lãnh của Tô Nhan, nàng cũng không có nhu cầu về phương diện này. Ngược lại, Dương Khai tu luyện công pháp chí cương chí dương, lại còn là nam nhân khí huyết dồi dào, nhu cầu chắc chắn mãnh liệt hơn nàng rất nhiều.
Thân phận, địa vị của Dương Khai lại không hề thấp kém, có thể nói, hắn muốn có bao nhiêu nữ nhân cũng được, nhất là hiện giờ trong phủ, mỹ nữ quần tụ, nữ tử có tình cảm với hắn lại không hề ít.
Nhưng theo Tô Nhan biết, đến tận bây giờ, Dương Khai cũng chỉ mới qua một nữ nhân là nàng.
Đối với một nam nhân như vậy, Tô Nhan cũng không yêu cầu, hạn chế hắn điều gì.
– Chàng cần đi nghỉ à?
Tô Nhan cười nhìn Dương Khai.
– Song tu chứ, lần trước còn chưa song tu mà.
Dương Khai nói.
– À.
Tô Nhan đỏ cả mặt, chợt nhớ ra chuyện này.
– Ta đi nghỉ đây!
Hạ Ngưng Thường đột nhiên nói, nhoài người lên giường, lấy chăn che mặt, không nhúc nhích, cứ như đã chìm vào giấc ngủ trong tức khắc.
Dương Khai và Tô Nhan liếc nhìn nhau, đều không nhịn được cười. Nhớ lại hồi ở động phủ dưới Khốn Long giản của Lăng Tiêu Các, Hạ Ngưng Thường cũng thường xuyên như vậy.
Lắc đầu, không giải thích gì nhiều, Dương Khai và Tô Nhan ngồi khoanh chân đối diện nhau, vươn hai tay chống vào nhau.
Hợp Hoan Công sớm đã đến giai đoạn thứ hai, không cần phải kết hợp xác thịt mới có thể song tu nữa.
Chân nguyên trong hai cơ thể giao hòa một cách kỳ lạ, truyền từ nội thể Dương Khai sang Tô Nhan, rồi lại truyền từ nội thể Tô Nhan sang Dương Khai, sinh sôi nảy nở, tuần hoàn không ngừng!
Trận đại chiến mấy ngày trước khiến cả Chiến Thành sục sôi, đến tận bây giờ vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn.
Cửu công tử Dương gia, Dương Khai, đột nhiên phô trương bè cánh và ưu thế vô địch, giết chết Hướng Sở và Nam Sênh trước phủ Dương Chiếu, điên loạn hung hăng, tấn thăng Thần Du Cảnh công khai.
Năng lượng tà ác tràn ngập cả Chiến Thành, cuối cùng kéo cả tám vị cường nhân Phong Thần Điện phải đến ngăn cản. Nào ngờ, trước lực lượng quy tụ khó tin của bè cánh và thủ hạ Dương Khai, tám người họ cũng bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
Sau đó, Dương Khai đột phá thành công lên Thần Du Cảnh, tám người của Phong Thần Điện rút lui.
Trước phủ Dương Chiếu còn lại một cảnh hoang tàn.
Hai ngày sau, lão đại Dương Uy truyền tin ra ngoài, cho đến trước khi đoạt đích chiến kết thúc, y sẽ không có bất kỳ động thái nào nữa.
Tin này truyền ra, cả Chiến Thành nhốn nháo.
Ý của Dương Uy nói rõ, y tự thấy mình không thể nào thắng được cuộc chiến, bèn áp dụng biện pháp ứng đối tiêu cực này. Song, tất cả mọi người đều hiểu được, nên cũng không chỉ trích, khinh bỉ gì y.
Trước sức mạnh áp đảo tuyệt đối của phủ Dương Khai, Dương Uy có phản kháng cũng vô dụng.
Chỉ cần Dương Khai muốn, hắn có thể hạ bệ Dương Uy, đá y khỏi vòng chiến ngay tức khắc.
Dương Khai may mắn tránh được kiếp nạn, cũng nhờ có Lăng Thái Hư và những người khác, chứ chẳng phải Dương Lập Đình nể tình cốt nhục.
– Không giấu được đâu.
Dương Khai lắc đầu.
– Thế gian chẳng có bức tường nào mà không lọt gió!
Có thể che giấu đến hiện tại, Dương Khai đã mãn nguyện rồi. Dựa vào tình cảnh lúc ấy, dù trước đó hắn không thi triển nhập ma, thì khi thăng lên Thần Du Cảnh, năng lượng trong Ngạo Cốt Kim Thân cũng sẽ tự phun trào ra ngoài, đến lúc đó tám người kia cũng sẽ biết được điều này thôi.