Đại mạc vẫn tĩnh lặng, mặt trời lặn dần.
Tới chập choạng tối, bọn họ đi tới khách sạn Long Môn.
Thu yêu mã thu vào trong túi, một đám người long đong vất vả mệt mỏi, tiến vào khách điếm.
Trong sảnh lớn vô cùng rộng rãi, có yêu binh đèn ***g chiếu sáng, vô cùng rộng rãi sáng sủa. Bên trong lộng lẫy, khiến Độc Tinh Tử vừa bước nào liên đứng ngây ra nhìn.
Thiên tài địa bảo, thanh ngọc thạch ở trong này cũng trở thành gạch ngói.
Tử Lưu Mộc trên thị trường có giá ngàn vàng, xa xỉ như vậy mà lại tạo thành gần trăm cái bàn vuông, trở thành bàn ăn, đặt trong sảnh lớn.
Chiếc đũa làm bằng Tượng Nha thạch. Ghế dài dùng Phượng Vũ Mộc tạo thành.
Cầu thang đi thông lên lầu hai, lầu ba, lầu bốn đều là Long Đảm Mộc! Những vật liệu này, đều là có tiền cũng không mua được, vô cùng quý hiếm. Một cân một lượng cũng đã vô giá.
Hiện giờ lại phô trương lãng phí, trăm cân ngàn cân, chỉ vì dựng khách điếm cho người nghỉ ngơi.
– Hít…
Độc Tinh Tử mới vừa rảo bước tiến vào, không nhịn được thật hít một hơi lạnh.
– Không ngờ có khách điếm như vậy. Chủ của khách điếm này khoe khoang như thế, không sợ bị cướp hay sao?
– Ai dám cướp yêu binh của một vị vương giả?
Dược Tinh Tử cười cười, vỗ vỗ bả vai Độc Tinh Tử.
– Khách sạn Long Môn này là của Yêu binh của Tửu Hào Vương. Năm đó là từ trong thế giới Long Môn, thu hoạch bảo vật. Không biết vì sao, không e ngại Thiên Kiếp. Đệ mới đến lần đầu tiên, mở mang kiến thức là chính. Nơi này làm gì cũng phải cẩn thận. Đây là nơi long xà hỗn tạp. Đi theo ta.
Lúc này trong đại sảnh đã có không ít du hiệp đang ngồi. Một đám đều vô cùng điêu luyện, có lưng hùm vai gấu, có vết sẹo dữ tợn. Có người nhỏ giọng trao đổi, vẻ âm hàn trong mắt bắn ra bốn phía. Có người lớn tiếng đấu rượu, hào khí vượt mây.
Đám người Sinh Tử Cốc đến, vẫn không khiến bất luận ai cảm thấy kinh ngạc. Mọi người nhìn lướt qua, sau đó không còn chú ý tới bọn họ nữa.
Nơi này có rất nhiều cường hào ác bá, quái kiệt cũng không ít. Dược Tinh Tử, Độc Tinh Tử là Song Tinh Sinh Tử Cốc, kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng ở trong này lại chẳng có gì đáng để ý.
Độc Tinh Tử theo sát phía sau Dược Tinh Tử, tới quầy.
– Chưởng quầy, còn phòng hạ đẳng không?
Dược Tinh Tử là người dẫn đầu đám người Sinh Tử Cốc chắp tay, hỏi.
– Tiểu tử kia, nếu ngươi biết nơi này lần lượt phân thành bốn loại phòng tuyệt phẩm, thượng đẳng, trung đẳng, hạ đẳng, đó là quy củ trong này, vậy không cần ta nhiều lời?
Chưởng quản dáng cao vừa gầy, râu sơn dương dài, nhìn Dược Tinh Tử, giọng điệu chậm rãi.
– Đương nhiên biết. Phòng tuyệt phẩm, Quân hầu ở. Phòng thượng đẳng, Hào Kiệt ở. Phòng trung đẳng, Kỳ Nhân Dị Sĩ ở. Phòng hạ đẳng, Tuấn Kiệt ở. Tiểu tử là truyền nhân của Sinh Tử Cốc – Dược Tinh Tử. Hiện giờ xếp thứ bảy mươi tám trong danh sách Tuấn Kiệt bảng, thỉnh chưởng quản minh giám.
– Một khi đã như vậy, cho ngươi một gian hạ đẳng phòng. Cả đêm một trăm thiên cương thạch tệ. Các ngươi ở mấy đêm? Mặc kệ là mấy đêm, đều giao trước một nửa tiền cọc.
Chưởng quầy vuốt râu nói.
– Ở một đêm, đây là tiền cọc.
Dược Tinh Tử nói xong, đưa cho đối phương một túi thạch tệ.
Chưởng quầy đếm đếm, bỗng nhiên nheo mắt nhìn về phía Dược Tinh Tử:
– Tiểu thiếu niên, trong gói không chỉ có 50 thiên cương thạch tệ nha…
– Số còn lại, là hiếu kính tiền bối. Lúc này tiền bối làm lụng vất vả, này đây chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, thỉnh tiền bối vui lòng nhận cho.
Dược Tinh Tử chắp tay nói.
– Ha hả a, xem ra tiểu tử ngươi không phải lần đầu tiên đến đây. Ừ, cho ngươi phòng số tám trong góc đi. Được rồi, thẻ phòng đây, đi đi.
– Cảm ơn chưởng quầy. Cáo từ.
Phòng hạ đẳng đều ở lầu hai. Đoàn người gồm người người cùng đi lên. Khi lên đến nơi, Độc Tinh Tử cuối cùng không nhịn được nói:
– Phòng này cũng sang trọng quá! Nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chỉ lấy một phòng hạ đẳng phòng, chẳng lẽ chúng ta phải chen chúc ngủ cùng nhau sao?
– Đệ vào phòng sẽ hiểu.
Nhưng Dược Tinh Tử không nhiều lời, trong mắt thoáng hiện ý cười.
Dùng thẻ mở cửa phòng, Độc Tinh Tử nghẹn họng nhìn trân trối gian phòng. Không gian bên trong rộng như một cung điện nhỏ. Bên trong đình đài sân viện, núi giả rừng trúc, cái gì cần có đều có. Không chỉ nói mấy người bọn họ, cho dù một ngàn tám trăm người, cũng không chật chội.
– Trong khách sạn Long Môn trong, mỗi một gian phòng đều có đạo pháp không gian chống đỡ, chẳng khác động thiên. Phòng hạ đẳng coi như phòng nhỏ, chỉ có thể giống như một lâm viên. Không gian bên trong phòng thượng đẳng còn lớn hơn một thành trì vạn người, bên trong càng thêm xa hoa. Nguyên khí sung vô cùng túc, mắt thường cũng có thể thấy, là môi trường tốt nhất cho yêu vật tu luyện.
Dược Tinh Tử vỗ vỗ bả vai đệ đệ nói.
– Thật là lợi hại!
Một hồi lâu sau, Độc Tinh Tử mới khép miệng lại nói.
Sau khi thu dọn xong, mọi người rời khỏi phòng, đóng cửa phòng, đi về hướng đại sảnh.
– Ca ca, chẳng lẽ chúng ta thật sự chỉ ở một đêm sao? Vì sao huynh có bao nhiêu thạch tệ đều cho chưởng quầy, lại chọn phòng trong như vậy?
Độc Tinh Tử lại hỏi.
Dược Tinh Tử vừa định trả lời, đúng lúc bên tai truyền đến tiếng gầm thét đầy giận dữ.
– Lão tử thích phòng này. Ngươi cút ra ngoài cho ta!
– Dựa vào cái gì?
– Chỉ bằng vào nắm đấm của lão tử cứng rắn hơn so với của ngươi!
Nói xong, hắn trực tiếp động thủ, đánh nhau tại lầu hai.
Rầm rầm oanh…
Cuộc chiến đấu kịch liệt vừa diễn ra một lúc, chủ nhân gian phòng mặt xám mày như tro chạy ra ngoài. Người khiêu chiến thành công chiếm được phòng.
Độc Tinh Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn. Khách sạn Long Môn quả thật quá khác thường.
Trận chiến đấu kịch liệt này không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Trong đại sảnh vẫn xôn xao ầm ĩ. Chỉ có vài người chú ý tới cuộc chiến chiến này.
Những người khác cũng đã thấy nhưng không cho là kỳ lạ.
Người bị đuổi ra khỏi phòng đành cho mình xui xẻo, lại đi tới trước mặt chưởng quầy, đưa ra thạch tệ, mướn một phòng hạ đẳng khác.
– Hiện tại đệ đã hiểu chưa? Vì sao phải hối lộ chưởng quầy, cho chúng ta một phòng trong góc? Sở dĩ đặt cọc một đêm cũng vì phòng ngừa bị đuổi ra ngoài. Một khi bị đuổi ra đến, tiền đặt cọc có thể là thu không trở lại. Chúng ta sẽ ở lại ba đêm, nhưng phí tiền phòng lại phải trả ba lần.
Dược Tinh Tử nói.
– Thật sự là quá đen a!
Độc Tinh Tử cảm khái một tiếng, bỗng nhiên lại hỏi.
– Vậy người khiêu chiến có cần đưa phí tiền phòng không?
– Đương nhiên không.
Dược Tinh Tử ha ha cười.
– Đen, mẹ nó quá đen mà.
Độc Tinh Tử thật tốn hơi thừa lời nói thêm vài câu.
– Đây là phong cách của du hiệp giới. Toàn nói chuyện bằng bản lĩnh. Đến đây đi, chúng ta tới đại sảnh ăn một chút, sau đó trở về đóng cửa nghỉ ngơi. Nơi đây long xà hỗn tạp. Trong ba ngày tới tốt nhất là ít lộ diện thôi.
Dược Tinh Tử nói.
Hai mắt Độc Tinh Tử lóe ra ánh sáng bất định:
– Không phải chúng ta còn lương khô mang theo sao? Cũng không cần ăn cơm ở đại sảnh, đóng cửa nghỉ ngơi cũng được.
– Làm vậy cũng không được. Đệ nghĩ những du hiệp này là kẻ ngốc sao? Đóng cửa không ra, chính là biểu hiện yếu đuối, sẽ bị người ta tìm tới cửa. Đồng thời, thức ăn trong khách sạn Long Môn, chỉ có ở trong đại sảnh mới có thể được ăn. Đệ ăn một lần, cả đời khó quên.
– Gan rồng chiên, bạch chử u hoàng ti, long hổ đấu, canh nhân sâm trăm năm, còn có rượu hầu nhi!
Sau một lát, thấy những thức ăn trước mắt, Độc Tinh Tử giật mình, thiếu chút nữa cằm cũng phải rơi xuống.
– Trong luyện đan sư, có một vài người đặc biệt gọi là trù đan sư. Dùng đan dược, tạo ra kháng dược tính. Nhưng dùng ăn đồ ăn, lại không hạn chế kháng dược tính. Những thức ăn này không phải tăng trưởng tố chất thân thể cũng chính là cô đọng hồn phách, từ từ ăn đi. Chúng ta chỉ có thể ăn một chút. Nếu ăn nữa, sợ là không đủ tiền.
Dược Tinh Tử ôn nhu cười nói.