Bạch Thiên thì mê đắm cùng đôi môi mềm, cuộn trào khoái cảm cùng chiếc lưỡi ướt át của Hoàng Minh. Quan trọng nhất là, Hoàng Minh hoàn toàn tỉnh táo. Không có một dấu hiệu thiếu tự chủ như những lần trước. Và ngay lúc này, anh ta đang vụng về đáp trả lại Bạch Thiên.
Những gì chôn kín trong lòng thời gian vừa qua, theo dòng nước mắt mà lăn xuống. Hoàng Minh khóc, anh phải đối diện với chuyện này như thế nào đây. Khi những cảm xúc của anh đối với Bạch Thiên là thật. Rằng anh từ trong tiềm thức đã đem lòng yêu thích sâu sắc đối với cậu ấy như vậy.
Bạch Thiên thấy vị mặn truyền vào bên trong miệng, mở mắt ra nhìn thì thấy Hoàng Minh đã ướt mem nước mắt. Cậu tách môi ra, đưa tay quẹt nhẹ trên gò má đang ửng hồng trước mặt, nhẹ giọng.
“Bây giờ nói được rồi, rốt cuộc anh vì sao lại như hành động thế này?”
Hoàng Minh nấc lên một cái rồi gục mạnh đầu mình lên vai Bạch Thiên, thành thật.
“Tôi cũng không biết bản thân đang là thế nào, tôi khó chịu khi cậu cùng Khiết Du thân thiết. Nên tôi tỏ tình cùng cô ấy. Nhưng dường như tôi đã ngộ nhận. Khoảnh khắc ở bên cô ấy tôi cảm nhận được thứ có giữa chúng tôi, chỉ là một dạng tình bạn thân thiết không hơn-không kém.”
Bạch Thiên nghe tới đây liền đặt tay lên lưng của Hoàng Minh mà xoa nhẹ, mặc cho anh ta đang trốn tránh ánh mắt của cậu. Gục mặt nói tiếp.
“Tôi…tôi rất bối rối…khi ở cạnh cậu.Ngày hôm nay, tôi muốn cho mình một câu trả lời…tôi mệt mỏi khi phải trốn tránh những cảm xúc của chính mình.”
Bạch Thiên lúc này lòng đã tan ra thành nước, cậu đưa tay lên nhéo mặt mình một cái để chứng minh mình đang tỉnh, không phải đang nằm mơ. Hoàng Minh đang nức nở trong lòng cậu. Đang ở cùng cậu mà thú nhận tình cảm của anh ta. Đường đột như vậy, cậu có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
“Vậy…anh đã có câu trả lời chưa?”
Hoàng Minh im lặng tầm một phút rồi mới ngước mặt lên, đôi mắt ướt mem nhìn Bạch Thiên. Thay vì trả lời Bạch Thiên bằng lời nói, anh liền chụp lấy mặt cậu ta. Nhón người tới, và hôn lên. Lần này là anh chủ động, nhưng không lâu. Chỉ mang ý nghĩa là một câu trả lời, rất nhanh liền tách ra. Không một lời nói. Cả hai đều hiểu!
Bạch Thiên ôm Hoàng Minh vào lòng, giọng nói ấm áp phả vào tai. “Vậy…có nghĩa là…bây giờ…” Bạch Thiên chưa nói hết câu thì Hoàng Minh đã ngắt ngang. “Tìm hiểu trước…tôi sẽ ở cạnh cậu như thế này…chúng ta cần thêm thời gian…”
Bạch Thiên mỉm cười. Cậu không tham lam gì thêm trong giây phút này nữa. Đối với những điều cậu vì đoạn lương duyên này mà bỏ ra, thì như này là đã quá đủ. Chỉ cần Hoàng Minh đủ dũng khí để mở lòng, thì Bạch Thiên hoàn toàn có đủ lý do chính đáng để ở bên cạnh bảo vệ anh ta, cũng là tự bảo vệ chính mạng sống của mình trong cơ thể anh ấy.
Hoàng Minh khi tâm tình đã ổn định hơn một chút thì tách người ra. Đi lại hướng bồn rửa mặt xả nước và tạt thẳng lên mặt mình mấy cái. Bạch Thiên thì ngược lại, máu nóng trong người bây giờ mới chịu nổi lên. Cậu đi vòng qua đứng ở bên cạnh, một tay mở một vòi nước khác. Một tay luồng qua eo Hoàng Minh, rất tự nhiên.
Hoàng Minh liền ngưng động tác, lập tức liếc sang. “Cẩn thận cái tay của cậu. Tôi nói như vậy, không nghĩa là cho cậu làm những hành động…khó coi như vậy.”
Bạch Thiên thích thú thu tay về. Trên mặt vẽ hẳn bốn chữ “Tuyệt đối mãn nguyện”