Phòng tự học trống?
Triệu Thừa Dư ngẩn người, tưởng tượng một phòng học không bóng người…. Không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Trước kia khi thư viện không có vị trítốt, bọn họ cũng đi tới phòng tự học gần đây mấy lần, nhưng Cố Hàm Ninhvẫn thích cảm giác ở thư viện, cho nên địa điểm bọn họ hẹn nhau nhiềunhất, vẫn là thư viện.
“Được, tốt a. . . Vậy thì chúng ta đi tòa nhà thông tin đi.” Triệu Thừa Dư ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc đứng đắn trả lời.
Cố Hàm Ninh cười híp mắt gật đầu, môi nhô lên cao!
Tòa nhà thông tin, nơi đó, bình thườnglúc không có tiết, thật sự là người cách rất xa đi? Phòng thông tin cách khá xa khu ký túc, lại bởi vì chuyên ngành của bọn họ, bình thườngthích nhất là chui vào phòng máy vi tính . . . Trước kia, lúc Triệu Thừa Dư chưa trang bị máy vi tính ở phòng ngủ, thỉnh thoảng cũng sẽ bỏ rơiCố Hàm Ninh, một mình đi phòng máy.
Ngày hôm sau, Triệu Thừa Dư dắt Cố HàmNinh thạo đường tìm được một phòng học vô cùng quạnh quẽ trên tầng haicủa tòa nhà thông tin, cửa sổ đối diện với tường một tòa giảng đườngkhác, có thể phòng ngừa tất cả các tầm mắt rình rập từ ngoài cửa sổ vào.
Hai người chọn chỗ là hàng ghế cuối cùng dựa vào tường ngồi xuống, lấy sách ra ngoài, vừa mới đặt lên, từ cửatrước liền có hai người đi vào.
“Triệu Thừa Dư, thật là đúng dịp a! Cậu cũng tới tự học sao?”
Xa Hà Văn đè nén sự kinh ngạc dưới trong lòng, cười lôi kéo bạn học bước nhanh đi tới.
Thật ra, vừa rồi dưới lầu cô nhìn thấyTriệu Thừa Dư từ xa xa, cùng bạn gái của cậu . . . Vốn là cô và bạn cùng phòng đi bên kia, nhưng bước chân giống như là có ý thức của mình,chuyển phương, đi theo tới đây, cô ấp úng giải thích với bạn cùng phòng: nơi này tự học cũng được đấy. May mắn bạn cùng phòng hiểu ý, cũng không hỏi nhiều.
Bình thường Triệu Thừa Dư sống tương đối nội tâm, cô và cậu. . . Bình thường cũng không giao lưu nhiều lắm. Mỗilần hết giờ học, cậu rất nhanh đã không thấy tăm hơi, làm cho cô dù nghĩ đến gặp ngẫu nhiên cũng không có cơ hội. . .
Nụ cười của Xa Hà Văn hơi phai nhạt, gật đầu với Cố Hàm Ninh hỏi: “Chào bạn.”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, trả lời: “Chào bạn.”
Chờ đến khi bọn họ ngồi xuống hàng ghếtrước mặt, Cố Hàm Ninh quay đầu, cười như không cười liếc mắt nhìn vẻmặt tối tăm của Triệu Thừa Dư, trong bụng lại không ngừng cười đến vuivẻ.
Cho nên nói, người không thể có lòng làm chuyện xấu, nhìn xem, ông trời cũng không đồng ý đâu!
Triệu Thừa Dư tự nhiên xem hiểu ánh mắt cười nhạo của Cố Hàm Ninh, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc mấy phần.
“Triệu Thừa Dư, ví dụ mà thầy giáo Trình giảng hôm trước, nhiều chỗ mình nghe không hiểu, cậu còn nhớ không?” Xa Hà Văn quay đầu, cười yếu ớt nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Triệu Thừa Dư cúi đầu, nhẹ nhàng phát âm, đáy lòng âm thầm ảo não.
Cái phòng học này bình thường không aitới, thế nào hôm nay lại hấp dẫn như vậy? Người này, ừ, rốt cuộc bí thứgì đó, thấy có người ở, thì không thể đi chọn một phòng học khác sao?
“Có thật không? Thật tốt quá! Vế sauphương trình đó thì phải viết thế nào a?” ánh mắt Xa Hà Văn sáng lên, nụ cười trên mặt bất tri bất giác lớn hơn.
“Không nhớ rõ.” Triệu Thừa Dư khôngngẩng đầu, giọng nói cứng nhắc lãnh nhạt trả lời, căn bản không nghe rasự vui mừng trong giọng nói của đối phương, mày nhíu lại quá đỗi, đáylòng nghiêm túc suy tính: có nên lập tức lôi kéo Cố Hàm Ninh đứng dậy,đổi cái phòng học hay không?
Nụ cười trên mặt Xa Hà Văn vụt tắt, ấpúng nói: “Nga, cậu đang xem tiếng Anh à? Không lâu nữa là tới cuộc thicấp bốn, nhưng mà cơ sở tiéng Anh của cậu tốt như vậy, nhất định có thểđỗ.”
“Ừ.” Triệu Thừa Dư cau mày, căn bản cũng không để ý đối phương đang cố gắng muốn kéo dài đề tài.
Cố Hàm Ninh cúi đầu, giống như hết sức chăm chú vào quyển sách trên bàn, trong lòng lại âm thầm bật cười.
Mỗi người bọn họ mượn một quyển tiểuthuyết nguyên tác bằng tiếng Anh từ thư viện giết thời gian, giờ phútnày đang bày trên bàn, nhưng một trang cũng chưa lật.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìnTriệu Thừa Dư đang nghiêm mặt, quay đầu trở lại, cắn môi dưới cúi đầuche lại đôi môi đang nhếch lên, tay trái lặng lẽ trượt, từ trên chânmình, chậm rãi đến trên đùi bên cạnh.
Cô và Triệu Thừa Dư vốn là mệnh ai nấyngồi, khi ngón tay cô mò lên bắp đùi Triệu Thừa Dư, rõ ràng cảm giácđược cậu khẽ run. Chờ đến ngón tay của cô chuyển đến ngay giữa, càng cóthể cảm giác được cơ thể cậu căng cứng. Cô không có quay đầu, ngón taylục lọi kéo khoá xuống, ngón tay khều nhẹ, liền chui vào dưới lớp vảidệt thứ nhất. Không bao lâu, ngón tay của cô rất nhanh lại đẩy một lớpvải dệt khác phía dưới ra, đầu ngón tay hơi lạnh trực tiếp chạm vào cáigì đó lớn mạnh nóng rực!
Từ lúc Cố Hàm Ninh đưa tay đến trên đùicậu, Triệu Thừa Dư liền bắt đầu không thể tập trung, càng về sau, cănbản chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, căn bản là không nghe được rốt cuộc vị bạn học phía trước đang nói cái gì. Các giác quan toàn thân cậu đều tập trung vào trên bàn tay thon kia, hơi lạnh vừa tiếp xúc, lại làm chotoàn thân cậu nóng lên, yết hầu di chuyển trên dưới, cực lực đè nén hơithở gấp từ đáy lòng dâng lên!
Cho đến khi tay Cố Hàm Ninh cầm thậtchặt cái nóng rực của cậu trong không gian nhỏ hẹp, di chuyển lên xuốngnhẹ nhàng thong thả, sự tê dại xông lên từ bụng dưới khiến cậu không nén được khó chịu khẽ thở hổn hển một tiếng.
“Triệu Thừa Dư? Cậu làm sao vậy? Cậu không thoải mái sao?”
Bên tai truyền đến giọng nói quan tâmcủa bạn học không quen, nhưng điều cậu muốn làm thực tế là, làm cho cônàng và bạn của cô lập tức cút đi!
Đối phương đương nhiên không nghe đượctiếng lòng của cậu, Triệu Thừa Dư gần như là lập tức sa sầm mặt, trongtiếng cười vô thành của Cố Hàm Ninh, một tay nắm tay Cố Hàm Ninh đanggây chuyện, cứng rắn lại cực kỳ mất mát kéo nó ra, kéo khóa lên, sau đónhanh chóng nhét toàn bộ sách của mình và Cố Hàm Ninh vào trong túi, lôi kéo tay Cố Hàm Ninh, không nói một tiếng dắt cô đi ra ngoài!
Xa Hà Văn giật mình sững sờ cửa phòng học vẫn còn đang động đậy phía trước, cắn môi dưới, hơi trắng bệch.
Triệu Thừa Dư gần như là nghiến răngnghiến lợi cầm điện thoại ra, gọi điện thoại về phòng ngủ, sau khi nghetiếng tút dài vì không có người nghe máy, chân bước càng dài, quay đầunhìn Cố Hàm Ninh không cố kỵ gì lên tiếng cười lớn, mặt tối sầm, thở hổn hển, tay cầm thật chặt.
“Cố Hàm Ninh!” Triệu Thừa Dư đè nén thấp giọng nói, hơi nóng trong lòng quay cuồng, hận không thể lập tức bước vào phòng ngủ.
Lần đầu tiên, cậu phát hiện, thì ra tòa nhà thông tin cách phòng ngủ của cậu, lại là xa xôi như vậy!