Triều Huy tiếp trà cho Lục Quảng Bạch, nói: “Nhị công tử lau đi lau lại đao là định chém người sao?”
Lục Quảng Bạch vừa uống trà vừa cười: “Giờ nó như vậy, muốn cầm đao ra cửa cũng khó. Kí Minh, thấy rõ chưa? Lúc đó lấy yêu bài xuống, ta còn tưởng tiểu tử này sẽ khóc cơ chứ.”
“Hiếm thấy thật, ” Tiêu Kí Minh cũng cười, “vô lại cũng có ngày không ăn vạ được.”
“Nói móc ai đấy.” Tiêu Trì Dã miết khăn, không vui nói.
“Khen đệ đấy chứ,” Lục Quảng Bạch cảm thán, “quả nhiên là ở lâu tại Khuất Đô, diễn xuất tốt hằn.”
“Không phải ở đây chỉ học được mỗi thứ này thôi sao?” Tiêu Trì Dã tra đao ngồi xuống, gác chân, “Lão Ngụy bỏ sức như thế, quả thật ta phải đề cao lão đấy. Người khác thì thôi đi, sao chư vị ca ca thấy ta bị người nhấn đánh mà ai cũng mừng rỡ phấn khởi thế?”
“Hiếm thấy quá mà.” Triêu Huy cảm khái.
“Ta còn sợ trong lòng đệ khó chịu cơ,” Lục Quảng Bạch nói, “chơi với ai cũng được, chứ chơi với thiên gia* thì không được đâu.”
*vua
“Hoàng thượng đột ngột đăng cơ, lại liên tục bị tập kích, vốn đã không phải là người dạn dĩ, lần này bị sợ cũng nằm trong dự liệu mà.” Tiêu Trì Dã nói, “Chỉ là không ngờ Phó Lâm Diệp lại cũng cá mè một lứa.”
“Phó Lâm Diệp dính líu Hề gia, nhưng hắn còn chưa đến mức sa vào làm tay sai của thế gia.” Tiêu Kí Minh nói, “Hắn hạch tội đệ, hơn phân nửa là muốn thức thời, lấy lòng hoàng thượng và Ngụy Hoài Hưng.”
“Đệ bức cũng chặt, khiến Ngụy Hoài Hưng phải lấy ra ngón trò cuối cùng rồi.” Lục Quảng Bạch nói, “Lấy ra rồi, chúng ta mới có thể có chuyện mà phản kích.”
“Ngụy Hoài Hưng lăn lộn lâu như vậy mà vẫn không tiến được vào nội các, không thể không liên quan tính nết của hắn.” Tiêu Trì Dã suy nghĩ một chút, “Lúc Hoa Tư Khiêm còn sống, tuy có dùng hắn nhưng vẫn rất ghét bỏ. Bây giờ Hải các lão kiêng kỵ thế gia bao phủ nội các, cũng nhấn hắn xuống, không cho hắn thăng chức. Trong lòng hắn oán, muốn đánh Hải các lão, cần liên thủ với Hề Hồng Hiên, xông pha chiến đấu cho bọn hắn, tính sau này có thể vượt qua ngưỡng cửa đè ép mình mười mấy năm trời. Lúc này chỉ cần ta hơi lùi bước, hắn nhất định sẽ đuổi tận cùng không buông, lấy ra cái tấu chương cuối cùng kia.”
“Chuyện quan trọng, dù là chứng cứ giả cũng sẽ làm thành mười phần thật.” Tiêu Kí Minh nói, “Hắn ra tay từ sổ sách Cấm quân, là biết từ sau Hoa đảng, Hải Lương Nghi đặc biệt chặt chẽ chuyện chi tiêu quân lương, không thể buông tha một hạt cát. Mấy ngày nay Đô sát viện đến điều tra đệ, không thể để cho Phó Lâm Diệp đơn độc điều tra, phải chọn lựa từ Đô sát viện hoặc quan chức có quyền lực kiểm toán ra một người công chính để điều tra.”
“Quá nửa là người của Cẩm y vệ hợp tác Phó Lâm Diệp cùng điều tra, ” Triêu Huy dừng lại chút, “dù sao đây cũng là án ám sát.”
“Cẩm y vệ, ” Lục Quảng Bạch nhìn về phía Tiêu Trì Dã, “chúng ta không chỉ không có trợ thủ ở Cẩm y vệ, lại còn toàn là đối thủ nữa. A Dã, lần này đệ thật sự chịu đòn rồi.”
Tiêu Trì Dã cười cười, có chút hư hỏng, hắn nói: “… Cẩm y vệ, ta có quen đấy.”
* * *
Mấy ngày sau Đô sát viện bắt tay tra sổ sách Cấm quân, trước khi đi Phó Lâm Diệp gặp Thẩm Trạch Xuyên hợp tác kiểm toán với hắn, biết đối phương là tâm phúc gần đây hoàng thượng mới dùng nên không dám thất lễ, trước tiên gọi người dâng trà ngon lên hầu.
Thẩm Trạch Xuyên uống mấy ngụm, ôn hòa nói: “Ta lần đầu ban sai, chuyến này phải vất vả Phó đại nhân chỉ điểm rồi.”
Phó Lâm Diệp coi y cùng phe với thế gia, sau khi thân cận cũng vẫn rất kiêng kỵ, lập tức nói: “Chỉ điểm thì không dám, nhưng làm phiền Trấn phủ đại nhân cùng ta đi chuyến này rồi. Cấm quân hệt như thùng sắt, có rất nhiều sổ sách, ta sợ trắng đen hai phần, lúc đó mong Trấn phủ đại nhân tra xét tỉ mỉ.”
Tra ai, tra chỗ nào? Phó Lâm Diệp đều không nhắc tới một từ. Hắn vừa không muốn dựa vào thế gia mà đắc tội với Hải Lương Nghi, cũng không muốn dựa vào Hải Lương Nghi mà đắc tội thế gia, hắn giống như cỏ đầu tường, vừa quan sát chiều gió, vừa theo gió mà lay. Nhưng hắn cũng biết lần này đã đắc tội Tiêu Trì Dã, lúc đi thăm dò sổ sách nhất định sẽ bị làm khó dễ, độ khốn nạn của Tiêu Nhị ai mà không biết? Tra phủ trạch chỉ sợ sẽ tưới dầu lên lửa. Cho nên hắn không chịu tự thân thò đầu ra, hắn đẩy Thẩm Trạch Xuyên tới, để Thẩm Trạch Xuyên đi soát, chính là muốn Thẩm Trạch Xuyên làm đầy tớ cho mình.
Thẩm Trạch Xuyên vui vẻ chấp nhận.
Phó Lâm Diệp thấy thế, kiêng kỵ trong lòng liền giảm đi mấy phần, coi y là đứa trẻ non nớt miệng còn hôi sữa.
Mọi người chia làm hai đường, Phó Lâm Diệp đi viện làm việc của Cấm quân, Thẩm Trạch Xuyên đi vương phủ Ly Bắc.
Người đang ở xa còn chưa tới, Đinh Đào nằm nhoài trên nóc nhà đã dòm thấy rồi, thở dài một hơi, nói: “Sao y lại có thể thế này chứ?”
Cốt Tân nói: “Cái gì mà thế này thế kia?”
Đinh Đào ấp úng.
Cốt Tân liền nói: “Ngươi muốn nói y cùng nhị công tử quan hệ tốt, lại vẫn cứ giúp người khác điều tra nhị công tử, phải không?”
Đinh Đào chen miệng: “Còn không phải là tốt bình thường đâu!”
“Nam nhân ấy mà, ” Cốt Tân vặn túi rượu ra, “chờ ngươi lớn rồi sẽ biết, mọi người đều như vậy. Ôm nhau làm một vòng đó là chuyện trong phòng, mặc quần áo ra cửa lại là chuyện ngoài phòng, không thể đánh đồng… Cái này đừng có ghi vào!”
Thẩm Trạch Xuyên đến cửa, Triêu Huy cùng Thần Dương ra đón. Triêu Huy không mang quân chức, Thẩm Trạch Xuyên lại vẫn hành lễ với hắn.
“Phía bắc là viện của thế tử, ” Triêu Huy nói với Thẩm Trạch Xuyên, “đa phần là quân vụ Ly Bắc.”
Thẩm Trạch Xuyên thức thời nói: “Ty chức lần này đến đây chỉ tra nhị công tử một chút thôi, không liên quan Ly Bắc.”
Triêu Huy gật đầu, biết y không phải đặc biệt tới kiếm chuyện, ra dấu với Thần Dương. Thần Dương tiến lên dẫn đường: “Viện của nhị công tử ở phía đông, làm phiền Trấn phủ đại nhân cùng chư vị huynh đệ Cẩm y vệ đi theo ta.”
Thẩm Trạch Xuyên chào Triêu Huy, đi cùng Thần Dương.
Viện của Tiêu Trì Dã lớn, theo quy chế thì vượt qua thế tử rồi, nhưng Tiêu Phương Húc lúc đó lại lười sửa chữa, huynh đệ bọn họ cũng không thèm để ý cái này, cho nên Tiêu Trì Dã vẫn ở thôi. Sau khi hắn nhậm chức Tổng đốc Cấm quân cũng ít quay về, hầu như nghỉ tại trạch nhỏ gần phòng làm việc của Cấm quân.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy hắn, hắn đang đội cái nón tơi, câu cá bên bể nước.
“Trấn phủ đại nhân đến sớm vậy, ” Tiêu Trì Dã cầm gậy tre, “ăn sáng chưa?”
“Ăn ở Đô sát viện rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Tổng đốc tao nhã nhàn tản thật.”
“Ta là người không phận sự bị gác yêu bài rồi, nào so được với Trấn phủ đại nhân.” Tiêu Trì Dã khua khoắng gậy tre, “Muốn tra viện của ta, trước hết lấy công văn tra xét ra.”
“Mọi người đều đã làm việc lâu ở Khuất Đô, ” Thẩm Trạch Xuyên nói không nhanh không chậm, “Tổng đốc phí sức cản ta lúc này, thật chẳng thú vị gì hết.”
“Ta chỉ nhận công văn, ” Tiêu Trì Dã đứng dậy, ném cần câu, “không lấy ra mà muốn tiến vào viện, ta không vừa ý.”
Ngự sử Đô sát viện đi theo thấy thế vội vàng đứng ra điều giải, an ổn hai bên: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, Tổng đốc chờ chốc lát, Trấn phủ đại nhân cũng không cần nổi nóng.”
“Cẩm y vệ làm việc hiểu quy củ nhất, ” Tiêu Trì Dã đến gần, quát lạnh, “ngươi từ chùa Chiêu Tội đi ra, vẫn còn chưa học được à?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, nói: “Hổ lạc đồng bằng bị chó ức hiếp, hôm nay chó hoang ta có đưa ngươi công văn hay không, ngươi cũng phải dùng mặt tươi cười mà đón nhận.”
Ngự sử lau mồ hôi, kiên trì chen vào giữa hai người, không ngừng chắp tay năn nỉ nói: “Được rồi, đều được mà —— “
“Chỉ được mỗi cái miệng như thế, ” Tiêu Trì Dã gạt Ngự sử ra, “còn dám động thủ với ta à?”
“Không động thủ, không thể động thủ!” Ngự sử nghển cổ kêu, “Công văn tra xét có đây, Tổng đốc nhìn một cái xem. Viện cũng phải soát nữa, Trấn phủ chờ một chút. Lời nào cũng thương lượng được, thương lượng được thôi! Mọi người đâu cần gấp gáp mà!”
Ngự sử quýnh lên, nói lạc thành giọng quê luôn rồi!