Giọng Moriarty trầm khàn, mang theo sự cuốn hút khó hiểu, “Chào, cô em nóng bỏng, em thật xinh đẹp đến không tưởng.”
Một vài bức ảnh chụp lén Vesper đang làm việc được kẹp dưới tập tài liệu trên bàn hắn. Cô trong những bức hình kia mặc bộ đồ già dặn thành thục, toát lên khí chất cao quý bất khả xâm phạm.
Còn bấy giờ cô lại mặc một chiếc váy dài màu tím. Hơi thở gợi cảm trang nhã mà u ám quái dị thoang thoảng, e rằng chẳng ai có thể từ chối được.
Đối lập với mái tóc đen cùng làn da trắng quá đỗi quyến rũ, đôi mắt xanh lục sâu thẳm kia dường như mang sức hút mê hoặc lòng người. Khuôn ngực khêu gợi cất giấu một trái tim vô tình. Cái cảm giác không bị chinh phục mà còn hớp hồn ấy đem đến cho con người niềm khao khát theo đuổi và khám phá mãi mãi.
Như thể mối tình khó quên duy nhất trong trái tim mọi thằng đàn ông xấu xa bất cần đời.
Cô gái trẻ vừa xuất sắc lại vừa sở hữu bề ngoài lôi cuốn trái ngược hiếm khi khiến Moriary không cảm thấy buồn chán.
“Cà vạt anh không tồi đâu.” Vesper chú ý chiếc cà vạt lụa màu xanh đậm kia vài giây. Phía trên in hoạ tiết đầu lâu nổi tiếng của thương hiệu. Thật bất ngờ khi vị cố vấn tội phạm này lại…ờm…ngổ ngáo như thế?
Cô nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ hút hồn của hắn ta, “Thắt nửa đầu Windsor chắc sẽ hợp hơn đấy, thưa ngài.”
Moriarty trông chẳng giống tay trùm phản diện xuyên quốc gia chút nào. Hắn sở hữu vẻ ngoài tao nhã thần kinh, bộc lộ sự điên cuồng và khó đoán từ tận đáy lòng. Ví dụ như lúc này hắn mở to hai mắt nhìn không ra một kẻ phản diện, thậm chí còn hơi bĩu môi, thoạt trông lại ngoan ngoãn đến bất ngờ.
Moriarty? Ngoan ngoãn ư? Vesper nghĩ mình khùng chắc rồi.
Vị cố vấn tội phạm này được Sherlock Holmes gọi là “Napoléon giới tội phạm”, hệt con nhện trong lưới, không dấu vết nào có thể chạy thoát khỏi hắn. Hắn đã lập lên đế quốc tội phạm khổng lồ ở London, một tổ chức mang tầm ảnh hưởng cực cao khắp Châu Âu. Gần nửa số vụ ở London đều liên quan đến hắn.
Nhưng sau mỗi lần phạm án, hắn chẳng giao giờ để lại bất cứ manh mối gì, tiêu huỷ mọi bằng chứng mà thần không biết, quỷ không hay rồi tẩu thoát sạch sẽ, chưa một lần thất thủ.
Hắn khẽ chớp mắt. Đôi mắt to màu caramel được viền bởi hàng mi dài thoáng vẻ hứng thú, “Hẳn em giỏi thắt nửa nút Windsor lắm nhỉ?”
Thấy cô không bất ngờ chút nào, Moriarty càng nhận ra cô nàng này rất thích hợp làm trò tiêu khiển của hắn ta. Dường như dù cô có phản ứng thế nào cũng sẽ không khiến hắn cảm thấy buồn tẻ.
“Dĩ nhiên, nếu ngài muốn tôi sẽ làm giúp ngài.” Vesper mím môi dưới rồi tiến lại gần hắn.
Moriarty trượt ghế về phía sau một chút, kéo khoảng cách giữa hắn và bàn làm việc. Vesper ngoan ngoãn lách mình vào chỗ trống đó, thoải mái ngồi lên mặt bàn, đôi chân dài trắng nõn lịch sự không chạm vào hắn. Thế nhưng chẳng có bất cứ người đàn ông nào ngoảnh mặt làm ngơ được cảm giác này.
Ít nhất thì theo góc nhìn của Moriarty, cô như bông hồng đen hoang dã nở một mình giữa màn đêm.
Ngón tay Vesper tháo cà vạt hắn, cẩn thận và lễ phép không đụng đến cằm hắn. Nhưng sự cố gắng duy trì khoảng cách khiến đối phương càng khó mà kháng cự. Thậm chí hắn còn bắt đầu mong chờ cô sẽ bất cẩn tiếp xúc da thịt.
Đối với Moriarty, thế giới này quá nhỏ bé, quá vụn vặt, quá vô vị. Hắn tìm kiếm mọi trò tiêu khiển để đánh lạc hướng. Và bây giờ Vesper đã thu hút hắn, làm hắn vô cùng thích trò chơi này.
Moriarty nhìn chằm chằm vào mắt cô, cười nhạt, “Cưng à, thắt nửa Windsor có vẻ hợp hơn với cổ áo nhọn lãng mạn cùng đường viền cổ áo tiêu chuẩn.”
Giọng hắn đầy mờ ám và đùa giỡn. Vesper trực tiếp nhìn hắn, khéo léo hoàn thành nút thắt cà vạt sao cho cân xứng. Cô nhéo nhéo cà vạt của Moriarty, nói giọng ngọt ngào tán tỉnh, “Chắc vì tôi rất mong chờ khoảnh khắc được gần anh như thế này?”
“Em đang hưởng thụ nó, đúng không?” Cảm xúc trong mắt Moriarty biến hoá như tắc kè hoa, cơ hồ đứa trẻ không biết xấu hổ và không có đạo đức, kẻ sẽ làm bất cứ điều gì để có một viên kẹo, đầy cảm giác mất kiểm soát, nhưng đồng thời cũng quyến rũ chết người.
Vesper nắm lấy cà vạt rồi kéo hắn lại gần, “Còn anh?”
Hắn thở khe khẽ. Ngoài bóng đêm và khủng bố thì ánh mắt chẳng chứa nổi thứ nào khác, “Bé cưng, tôi dành cả đời tìm thú vui. Mà trông em bây giờ rất thú vị.”
Nhưng ngay giây sau Moriarty đã nhíu mày ghét bỏ, “Nhưng ai biết em thú vị được bao lâu, hẳn chưa đến vài ngày nữa tôi lại phải đi tìm người bình thường để chơi thôi.”
“Thưa ngài, biết đâu tôi mới là người chán trước tiên?” Vesper nhíu mày rồi tao nhã vắt cặp chân dài miên man trước mặt hắn. Đường cong uyển chuyển khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Hắn mở to mắt nhìn cô nàng tóc đen kia. Hắn tin tưởng tuyệt đối rằng mình có thể dễ dàng điều khiển tất cả mọi thứ, huống chi là một kẻ xui xẻo đáng thương. Nhưng lúc này cô lại đỉnh đương và lãnh đạm, cứ như đang chơi một trò chơi ngả ngớn rẻ tiền làm máu hắn sôi lên.
Vesper cởi cúc áo vest hắn, chỉnh cà vạt trên áo sơ mi rồi ngẩng đầu nhìn hắn đầy hài lòng, “Tôi thích bộ âu phục của thương hiệu London mà anh từng mặc khi còn là giáo sư thỉnh giảng ở Oxford. Nhân tiện, chẳng phải anh có một chiếc ghim cà vạt hình con cáo bằng bạc hay sao. Tôi nhớ đã từng nhìn thấy nó trong buổi giảng nào đó.”
“Đại học Oxford?” Não Moriarty lập tức rà quét những ký ức phức tạp, nhưng hiển nhiên không hề có bóng dáng Vesper, “Tôi chỉ giảng dạy một năm tại trường đại học Lincoln xếp hạng trung bình thôi. Còn em thì học trường đại học Christ Church danh tiếng.”
Moriarty xuất thân tốt, có nền tảng giáo dục xuất sắc, đồng thời sở hữu tài năng toán học phi thường. Năm 21 tuổi, hắn đã viết một bài luận văn về hai lý thuyết phổ biến toàn Châu Âu. Hắn là tác giả cuốn sách nghiên cứu hàn lâm “Cơ học tiểu hành tinh”, về sau từng đảm nhiệm giáo sư ngành toán học trong thời gian ngắn, và có danh tiếng tốt trước công chúng.
Nhưng tài năng cùng trí tuệ cực cao của Moriarty đã làm tăng sự nguy hiểm cho hắn rất nhiều. Hắn trở thành người không chút lương tâm, đạo đức, là thiên tài tội phạm phản xã hội tài ba.
Vesper áp sát hắn, nhiệt tình hỏi, “Ngài đã làm gì tệ để bị đuổi đi sao?”
Moriarty: “…Tôi chưa từng thất thủ. Tôi rời Oxford vì chán quá nên mới chủ động từ chức thôi.”
“– Vậy là làm chuyện xấu rồi, nhưng không bị phát hiện ra.” Vesper dễ dàng kết luận.
Moriarty: Sao nhìn cô ả chết tiệt này ngứa đòn thế nhỉ.
Hắn cau mày, “Vậy em là một sinh viên tài chính đạt thành tích cao tại đại học Christ Church, sao còn tham gia buổi giảng dạy toán học ở đại học Lincoln?”
Vesper nhún vai qua loa, “Tôi thầm mến ngài.”
“…Cảm ơn.” Moriarty nghiến răng nghiến lợi nói.
Vesper tỏ vẻ tiếc nuối, “Đừng để ý đến điều đó. Khi còn trẻ ai chả từng yêu dăm ba thằng khốn chứ.”
“Tôi là thủ lĩnh tổ chức tội phạm mạnh nhất Châu Âu.” Moriarty trừng cô, nói từng chữ.
“À, siêu khốn nạn.”
Moriarty: Khẩu Beretta 92F hàng Ý của hắn đâu?! Độ chính xác cực cao đó chắc chắn sẽ khiến cô im lặng hoàn toàn!
Vesper bỗng nở nụ cười, vẻ rạng ngời làm mê hoặc tâm trí con người, “Ngài là bệnh nhân tự kỉ đang chơi với cả thế giới. Còn tôi chỉ là một kẻ đứng ngoài tầm thường mà thôi.”
Hắn cười bất cần đời, đôi mắt màu caramel đầy quyến rũ, “Dạo gần đây đám người tầm thường này thực sự làm tôi thấy phiền, chính trị gia và thương nhân nổi tiếng? Đảng tự do? Tổ chức tình báo? Họ muốn tôi tư vấn tội phạm. Tuổi đã cao lại chơi kiểu tẻ nhạt “bố yêu con nhất”. Thật nhàm chán.”
Moriarty đan tay chống cằm, nhìn Vesper thích thú, giống như một vị vua đầy mến phục, nhàn nhã nói với cô, “Còn em –“
“Cục cưng, em là trò tiêu khiển không tồi đâu.”