Nghe đến đây Tiểu Đào chợt nhớ tới ca ca mình, bất giác tâm trạng liền chùng xuống, không biết bây giờ huynh ấy thế nào rồi, còn sống hay đã hi sinh. Trần Cẩn Phong liếc nhìn Tiểu Đào, thấy hai mắt nàng đã ướt lệ, biết câu nói này khiến nàng xúc động nên đã thay đổi chủ đề.
“Cụ ơi, cụ ở đây được bao lâu rồi ạ?” Trần Cẩn Phong hỏi.
“Hầy, tôi sống ở đây từ bé, chớp mắt mà cũng gần bảy mươi năm rồi. Đời người mới ngắn làm sao!” Ông cụ còn đang cảm khái, bà cụ đã đi chuẩn bị bộ đồ trà mới ra trước mặt Trần Cẩn Phong: “Ngày nào ông ấy cũng cảm thán, không biết bao giờ mới hết đây. Từ ngày tôi với ông ấy kết duyên phu thê, chưa một ngày nào tôi không nghe ông ấy than thở, mấy chục năm rồi mà cũng không biết chán!”
Ông cụ nghe vậy thì bất bình nói: “Lời tôi nói là lời từ trong lòng, lời từ trong lòng bà có hiểu không, bà không hiểu thì đừng có nói mò!”
Bà cụ vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ thốt ra hai chữ: “Thích không?”
Thấy vậy ông cụ lại mềm giọng: “Không dám không dám, cho tôi ít thể diện đi, quan khách vẫn còn đang ở đây mà.” Nói đoạn ông cụ lặng lẽ trốn vào trong nhà.
Thấy cụ ông và cụ bà trêu đùa nhau, bốn người Trần Cẩn Phong đều cố gắng nhịn cười. Bà cụ nhìn thấy ông cụ đã ngoan ngoãn vào nhà, quay đầu cười với mấy người họ: “Để các vị chê cười rồi.”
Trần Cẩn Phong nhìn bà cụ, đáp: “Không đâu ạ, hai cụ nói chuyện vui vẻ như vậy thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. À đúng rồi, xin hỏi cụ ở huyện Hoài Cốc có phong tục tập quán gì không ạ?” Nói đoạn chàng chỉ vào y phục trên người mình.
Bà cụ hiểu ý chàng, nói: “Cũng giống nhau cả thôi, tôi thấy các vị cũng nên lên đường thôi, đã trưa rồi, e là hôm nay không đi được hết huyện Hoài Cốc rồi. Sau khi vào huyện thành, ở phía nam thành có một hộ gia đình, họ là họ hàng của chúng tôi, tôi thấy các vị đến đó dừng chân thì hơn.”
“Cảm tạ cụ, làm phiền cụ như này thật ngại quá ạ.” Từ tận đáy lòng mình, Trần Cẩn Phong vô cùng cảm kích bà cụ, nói thực lòng rong ruổi trên đường nhiều ngày như vậy, chấp nhận cho chàng ở lại dừng chân cũng chỉ có mỗi gia đình cụ, xem ra người nhà nông cũng có sự lương thiện của họ.
“Không sao đâu, các quán trọ mở ra đều là để làm ăn nên họ phải để ý đến mấy việc này, còn chúng tôi toàn người làm nông thì để ý làm gì. Bước ra ngoài cuộc sống ai cũng có chỗ khó cả.” Nói đoạn cụ bà gọi vọng vào trong nhà: “Ông đang làm gì đấy, ngủ mất rồi à, đã mang nước cho khách chưa?”
“Tới liền đây tới liền đây.” Ông cụ vừa nói vừa lật đật bê ấm trà ra, dường nhân những bước chân của ông cũng nhanh nhẹn hơn.
Sau khi ăn uống no đủ xong, bốn người cảm tạ hai vợ chồng ông cụ rồi đi về phía nam huyện thành. Mặc dù không muốn đến làm phiền họ hàng của hai ông bà như chăng còn cách nào khác, chỉ có thể để lại chút ngân lượng để bày tỏ thành ý.
Lúc này cách quán trà không xe, một người đang len lút theo dõi nhất cử nhất động của bốn người Trần Cẩn Phong, trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Thấy bốn người đứng dậy rời đi, sự lo lắng trên mặt hắn càng lộ rõ, hắn len lén đi theo họ, lẩm bẩm trong miệng: Sao tên kia vẫn chưa quay lại nhỉ, không biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không.
Trần Cẩn Phong vừa rời đi chưa được bao lâu, Tấu Thái Tiêu bỗng cảm thấy sau lưng có tiếng động nhỏ, anh gật đầu với Trình Xung. Trình Xung cũng cảm nhận được điều ấy nên nhỏ giọng nói với Trần Cẩn Phong: “Phong thiếu gia, người theo dõi chúng ta lại xuất hiện rồi.”
Mí mắt Trần Cẩn Phong hơi cụp xuống, con ngươi đen láy tự hắc trân châu của chàng nằm nấp dưới hàng mi rậm. Chàng thấp giọng đáp lời Trình Xung: “Đi đi.”
Trình Xung nhận lệnh, một mình đi về phía trước, để lại ba người Trần Cẩn Phong, Tấu Thái Tiêu và Tiểu Đào đi chậm lại phía sau. Trình Xung nhanh chân rời đi, sau đó nấp vào một góc bên đường, rất nhanh sau khi Trần Cẩn Phong đi qua, một nam tử đầu đội mũ vải, ăn mặc bình thường, gương mặt đầy vẻ sốt ruột thậm thụt theo sau lưng họ. Thỉnh thoảng lại thấy hắn nấp vào đâu đó, thỉnh thoảng lại ló đầu ra quan sát. Ngay khi người này đi ngang qua chỗ Trình Xung, anh lao nhanh ra như tên bắn, kề kiếm sát cổ hắn ta.