“Mỗi năm đều bắt, nhưng cứ năm sau nhiều hơn năm trước, làm sao cũng không bắt hết bọn khốn này được.” Hắc Tử gãi đầu kéo tóc, phản ứng có hơi quá khích.
Quý Bắc Chu cắn răng, không nói gì cả đường đi.
**
Khi trở về căn cứ, nhân viên công tác tập hợp lại để mở họp, điều mà bọn họ có thể làm chỉ có tăng cường tuần tra mà thôi.
Nhóm người nhà đến để tham quan, vì không muốn để bọn họ lo lắng, khu bảo hộ chỉ siết chặt bên ngoài còn bên trong buông lỏng, ban đầu có ba ca tuần tra, bây giờ đổi lại thành hai ca thay phiên nhau.
Ôn Văn còn truy hỏi vì sao chưa mang voi về để chữa trị, nhân viên công tác chỉ nói: “Bởi vì voi lớn quá, không có cách nào mang trở về được, cho nên phải chữa trị tại chỗ, nó đã không sao rồi.”
Cô bé lại cả ngày vui tươi hớn hở, còn đi học cưỡi ngựa dưới sự theo sát của Vu Bôn.
Lâm Sơ Thịnh gặp được Quý Bắc Chu vào hai ngày sau đó, cô đang đứng ở bên cửa sổ ngắm cảnh đêm, thì thấy Quý Bắc Chu đang đứng nói chuyện với ai đó ở phía xa.
“… Sáng nay ở phía bắc lại phát hiện được mấy con hươu bị giết, chắc đám người kia chưa kịp xử lý, chỉ cứu được hai con, còn những con khác… không có cách nào cả.”
Quý Bắc Chu gật đầu.
“Xem mánh khóe của bọn họ, gần như có thể chắc chắn được là do đám Diều Hâu làm.”
“Tôi biết rồi.”
Người kia rời đi, Quý Bắc Chu vẫn ở đấy tìm một góc rồi ngồi xuống.
Bóng dáng khuất trong bóng đêm, là dáng vẻ cô đơn mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trên người anh.
Khi Lâm Sơ Thịnh ra ngoài đến gần chỗ anh, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ? Không ngủ được à?”
“Cũng không phải.”
“Điều kiện ở đây không tốt lắm, trời nóng vậy cũng không có điều hòa, chắc em chưa quen đúng không.” Quý Bắc Chu lấy một điếu thuốc từ bao thuốc ở trong túi ra, rồi đưa đến bên miệng.
Đêm nay có gió, Quý Bắc Chu vừa mới bật lửa lên, ngọn lửa màu lam đã bị gió thổi tắt, khi anh bật lửa lần thứ hai, vừa định duỗi tay ra, thì Lâm Sơ Thịnh đã đến gần che gió cho anh…
Ánh lửa nhỏ chiếu sáng khuôn mặt của hai người, nhân viên tuần tra thay ca luân phiên, nhưng Quý Bắc Chu chưa từng về nghỉ ngơi, trong đôi mắt anh còn có nhiều tia máu, có ngọn lửa đang bốc cháy ở đáy mắt anh.
Đã châm thuốc xong rồi, Lâm Sơ Thịnh buông tay ra.
“Xin lỗi, bảo em tới đây, nhưng lại không ở cạnh em được.” Mấy ngày tuần tra khổ cực, giọng nói anh cũng khàn không thể tưởng nổi.
“Không sao đâu.” Tất cả mọi người đều bận, nhóm Lâm Sơ Thịnh không giúp mọi người được gì, cũng sẽ không tạo thêm phiền phức.
“Vẫn luôn không thể bắt hết được đám người này, có lúc tôi cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc công việc này có ý nghĩa gì không…” Quý Bắc Chu hít một hơi thuốc, “Nhưng mà suy nghĩ lại, nếu như không có bọn tôi, bọn họ sẽ càng ngang ngược hơn.”
Lâm Sơ Thịnh không biết phải an ủi anh như thế nào, cô ngồi cạnh nhìn anh hút hết một điếu thuốc.
“Không còn sớm nữa, tôi đưa em về phòng.”
Hai người sánh vai đi vào trong khu nhà ở.
Lâm Sơ Thịnh chưa từng gặp một Quý Bắc Chu như vậy, trước nay anh vẫn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ có dáng vẻ cô đơn thất bại giống như lúc này.
Khi đưa cô đến cửa phòng, Quý Bắc Chu cười với cô, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh không về nghỉ à?”
“Tôi lại đi quanh bên ngoài xem, ban đêm là lúc đám người này ngông cuồng nhất.”
Khi Quý Bắc Chu xoay người muốn rời đi, Lâm Sơ Thịnh duỗi tay giữ lấy cánh tay anh, anh tưởng cô còn có việc gì nên xoay người lại, khi ấy Lâm Sơ Thịnh bước lên trước một bước, ôm nhẹ lấy anh.
Vóc dáng cô không cao bằng anh, cánh tay cũng không đủ dài, chỉ ôm hờ hờ được thôi.
“Quý Bắc Chu…”
“Hả?” Giọng nói anh khàn khàn như được chỉ ở trong cổ họng.
“Lần trước anh hỏi tôi, có phải chỉ có ảnh chụp không tệ không, tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Em muốn nói gì?”
“Thật ra không chỉ có ảnh… mà anh cũng rất đẹp.”
Cô ở trong lòng anh, giọng nói mềm mại, lại như đánh mạnh vào trong tim anh.
Thần kinh vốn căng thẳng trong mấy ngày nay của Quý Bắc Chu bỗng được thả lỏng, đầu quả tim như sắp sụp đổ.
—
Đến khi giao ban tuần tra, Hắc Tử đã buồn ngủ không chịu nổi, cứ ngồi ngáp liên tục.
Nhìn thấy Quý Bắc Chu đến thay ca, hắn khẽ nhíu mày.
Chỉ về nghỉ ngơi có mấy giờ thôi mà, sao như được tiêm máu gà*, cả người đều phơi phới thế kia.
Tiêm máu gà*: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Hết chương 53.
Lời của tác giả:
Đừng hỏi vì sao vẻ mặt của anh Bắc lại phơi phới, nếu đã hỏi rồi thì câu trả lời chính là sức mạnh của tình yêu.
Hắc Tử: Bắt nạt chó độc thân không có người quan tâm chứ gì.