Nguyễn Tuấn Kiệt: “Cô ấy không cần.” Ý là đã có anh che chở.
Mẹ nó, phân biệt đối xử quá đáng. Nhớ năm đó, ông anh không nói hai lời đã đá anh đến đây giải quyết cục diện rối rắm của The Star thay cho Nhất Phàm, thậm chí còn không cho phép bất cứ ai được giúp anh, sao lúc đó không nói thế đi.
“Được được được, em cho người theo dõi! Bảo đảm một sợi tóc cũng không thiếu!”
“Tháng sau cho em nghỉ một tuần.” Anh đột nhiên nói.
“Gì… anh vừa nói gì?” Nguyễn Tuấn Khải cho là mình nghe nhầm: “Anh không những cho em nghỉ lại còn tận một tuần! Ba năm nay anh chưa từng cho em nghỉ đó!”
“Không muốn?”
“Muốn muốn muốn! Tất nhiên muốn! Nhưng mà… sao đột nhiên lại tốt với em thế?” Nguyễn Tuấn Khải không sao hiểu nổi, lục lại những câu vừa nói, cẩn thận soi lại từng chữ.
Cuối cùng cảm thấy vấn đề chắc hẳn nằm ở hai chữ chị dâu.
Chỉ bởi vì anh gọi An Thư một tiếng “chị dâu”?
Tại phim trường.
An Thư vừa mới bước vào thì những âm thanh xì xào lập tức im bặt, tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Xem ra những tin đồn kia đã lan rộng ra rồi.
Trong góc có người ghen ăn tức ở lẩm bẩm: “Cái gì thế! Chỉ là một người mới thôi mà cũng dám tới trễ. Không thấy ngay cả Ninh lão sư cũng phải tới từ sớm sao?”
(*Giới giải trí, những người tham gia giới giải trí lâu năm hoặc có thành tựu xuất sắc sẽ được đàn em, khán giả gọi là “lão sư”.)
Thật ra thì, An Thư giờ này đến cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là do Ninh Tuyết đến quá sớm thôi.
“Ninh lão sư, cô với An Thư cùng một công ty chắc biết mấy tin đồn kia là thật hay giả đúng không?”
“Có người nói cô ta vì vai diễn này mà lên giường với không ít người trong đoàn làm phim đâu!”
“Thật không biết xấu hổ? Loại cạnh tranh bất chấp thủ đoạn như này SVC không quản sao?”
…
Đối mặt với sự hỏi han của mọi người, Ninh Tuyết tỏ vẻ không biết nên làm sao cho phải, thở dài nói: “Bằng bản lĩnh của chính mình thôi, công ty sẽ không quan tâm…”
Nói xong lại như thể đột nhiên nhận ra mình nói không đúng liền bổ sung thêm: “Ý tôi là tiểu sư muội sẽ không thật sự làm ra chuyện như thế, đồn đại trên mạng không thể tin!”
Nhưng mà, lúc này có nói gì cũng chẳng khác gì đang giấu đầu hở đuôi, khiến mọi người càng tin chắc mấy chuyện kia là thật.
Đến tận khi đạo diễn giục mọi người chuẩn bị làm việc thì đám người mới giải tán.
Vẻ ngây thơ vô tội trên mặt Ninh Tuyết nháy mắt biến mất, cô ta gọi một trợ lý tới thấp giọng hỏi, “Chuyện bảo cô làm thế nào rồi?”
“Chị Tuyết Lạc yên tâm, đã làm xong! Không phải chị nói cô ta bị dị ứng kim loại sao? Em thừa dịp không có ai chú ý đã thả bột kim loại vào phấn trang điểm rồi, đảm bảo cả khuôn mặt cô ta sẽ hỏng bét…”
Lúc sắp trang điểm cho An Thư, chuyên viên trang điểm đập đồ kêu bồm bộp, lạnh lùng quát: “An Thư, tới trang điểm!”
Ninh Tịch bỏ kịch bản xuống đi tới: “Làm phiền chị rồi.”
Chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị trang điểm cho cô, An Thư lướt mắt nhìn đống đồ trang điểm của cô ta, bỗng giơ tay lên ngăn cô ta lại.
“Cô làm gì vậy?”
An Thư hòa nhã nói: “Chị, tôi có thể dùng đồ của tôi được không? Vì da tôi khá mẫn cảm, dùng đồ của hãng khác sẽ bị dị ứng…”
“Không được, đâu ra cái trò đó, lỡ trang điểm xong hiệu quả không tốt cô có chịu trách nhiệm được không? Hôm qua chẳng phải cô vẫn ổn đấy còn gì?” Chị ta tỏ ra bực mình, bày ra dáng vẻ cô đừng có lắm chuyện.
An Thư lấy một phong bì trong túi ra nhẹ nhàng đặt vào tay Amy: “Chị, xin chị châm trước cho, dù sao cái nghề ngày là dựa vào mặt để kiếm cơm, tôi cũng chỉ đề phòng thôi mà…”
Chị ta miết miết độ dày của phong bì, ho nhẹ một tiếng, vẫn vờ ra vẻ khó chịu, nói: “Được rồi! Tí nữa mà đạo diễn kêu có vấn đề thì cô đi mà chịu trách nhiệm đấy!”
“Chuyện đó thì tất nhiên rồi, tuyệt đối sẽ không để liên lụy tới chị đâu!”
Trong giới này làm gì có ai mãi là kẻ thù, chị nhận được phong bì lớn như vậy tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, lúc trang điểm cho An Thư cũng chuyên chú hơn, kết quả còn đẹp hơn cả lần trang điểm ngày hôm qua.
Sau khi chuyên viên trang điểm đi khỏi, An Thư đứng khoanh tay trước ngực đánh giá trang phục phải mặc ngày hôm nay, sau đó cô lấy một cục nam châm to trong túi ra, tỉ mỉ kiểm tra quần áo lại một lượt, đồng thời kiểm tra luôn cả giày.
Cũng may không có vấn đề gì.
Thầm, thật chẳng chuyên nghiệp gì cả! Trong bộ đồ này đáng ra phải được găm kim để cô bị đau khắp người nhưng lại không tìm ra rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ; đế đôi giày này đáng ra cũng phải đóng thêm một cái đinh, đi bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần động mạnh một cái thì thốn chắc luôn……
Người không bao giờ phải chịu cảnh dãi nắng dầm mưa như Ninh Tuyết sao có thể đọ được với người đã từng lăn lộn nhiều năm ở tầng thấp thấp như cô, mấy mánh khóe này sao có thể thoát khỏi mắt cô được.
Tuy vừa rồi cô không kiểm tra đồ trang điểm, nhưng Ninh Tuyết biết da cô bị dị ứng với kim loại, thế nên chắc chắn sẽ xuống tay điểm này.