Lương Diệp lập tức nhíu mày, trông hệt một con nhím xù gai. Hắn buồn bực nói: “Trẫm chỉ muốn để ngươi chấp nhận hiện thực.” . Đam Mỹ Hài
Khóe môi Vương Điền giật giật. Anh đau đầu nhìn hắn, quyết định từ bỏ việc giao lưu với hắn bằng lối tư duy của một người bình thường. Nghĩ rồi, anh dang hai tay: “Qua đây cho ta ôm một cái nào.”
Lương Diệp cảnh giác nhìn chằm chằm anh, song chỉ chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn nới lỏng cánh tay ôm eo anh, gác cằm lên vai Vương Điền, đôi lông mày hãy còn đang nhíu chặt.
Vương Điền vươn tay vuốt ve sống lưng cứng đờ của hắn: “Ngươi chưa nghĩ kỹ thì cứ tạm đặt vấn đề này sang một bên.”
Lương Diệp không cam lòng cho lắm, cười một tiếng nhạt nhẽo, tuy nhiên cơ thể đã thật thà thư giãn trở lại. Hắn cất giọng biếng nhác: “Rõ ràng ngươi mới chưa nghĩ kỹ, ngu xuẩn.”
Vương Điền bó tay: “Ta cũng chưa nghĩ kỹ nhưng chỉ một chút thôi. Với chuyện như tối qua, hai bên phải cùng tình nguyện mới có thể vui vẻ mà làm. Ngươi không thể cứ ép người ta mãi, có muốn đến mấy cũng không được đâu.”
Lương Diệp siết chặt cánh tay ôm anh, qua một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, giọng điệu nghe còn hơi tiếc nuối: “Nhưng làm xong thì ngươi sẽ đối xử với trẫm rất tốt.”
Vương Điền lặng thinh rất lâu, sau đó vuốt nhẹ mái tóc ướt của hắn: “Ta đối xử với ngươi tốt ra sao?”
“Không biết.” Lương Diệp gượng gạo: “Cơ mà ngươi bây giờ không vâng lời, trẫm không thích chút nào.”
Vương Điền tức cười, song không vạch trần hắn. Anh quay mặt lại, hôn lên vành tai hắn, dịu giọng nói: “Ta thế này là đã vâng lời lắm rồi. Trước đây chưa một ai khiến ta vâng lời được vậy đâu.”
Tai Lương Diệp bỗng giật giật. Hắn ngẩng mặt nhìn anh với ánh mắt sáng quắc: “Thật ư?”
“Tất nhiên.” Vương Điền ngâm mình trong nước gật đầu, vỗ vỗ eo lưng hắn: “Đi tìm cho ta bộ đồ sạch sẽ, đêm nay ta ngủ cùng ngươi.”
Lương Diệp vùi đầu bên cổ anh cọ cọ, sau đó vui rạo rực đi tìm đồ cho anh.
Vương Điền cúi xuống quan sát gương mặt mình phản chiếu trên làn nước, cõi lòng chết lặng, tự kiểm điểm bản thân: Biến thái quá rồi Vương Điền, mày đúng là giỏi tìm trò kích thích cho mình.
Ngày hôm nay, anh đã bị rút cạn năng lượng, vừa ập xuống giường là ngủ say. Lương Diệp hiếm khi không phá anh, giúp anh ngủ giấc này cực kỳ yên ổn… cái con khỉ!
Khi cảm xúc khác thường xuất hiện, anh đang họp với một dàn bô lão trong mơ. Cảnh mơ dần trở nên mờ ám kích thích, sánh ngang phim cấm trẻ dưới mười tám tuổi nào đó. Khoảnh khắc thấy sai quá và tỉnh lại, anh lập tức đối diện với ánh mắt khôi hài đầy đắc chí của Lương Diệp.
Thậm chí, anh còn chưa kịp mắng mỏ, Lương Diệp đã nhoài tới chặn miệng anh bằng một nụ hôn sâu, khiến anh suýt ngạt chết. Cảm giác mông lung lúc mới tỉnh ngủ đan xen những cảm quan rối bời kích thích cả trên lẫn dưới bủa vây anh giữa nắng sớm ban mai và mùi hoa hải đường thoang thoảng.
Vương Điền đã xem đủ độ cố chấp của Lương Diệp với việc này. Chẳng qua, đến nước này, anh hưởng thụ luôn rồi, đâm ra khó mà tự tin hùng hồn mắng hắn nữa, cũng lười mắng hắn. Vương Điền nằm ngửa, nhìn rèm giường khẽ lay động trong gió.
Lương Diệp hào hứng bóp tay anh: “Vừa nãy lúc ngươi nhíu mày chưa tỉnh, gương mặt đỏ hây hây, còn thở dốc nép vào lòng trẫm… trông vừa đẹp vừa lẳng lơ.”
Vương Điền sặc nước bọt, có phần thẹn quá hóa giận: “Câm miệng đi.”
Lương Diệp cúi đầu cắn đầu ngón tay anh. Vương Điền vô thức gập ngón tay lại, lòng bàn tay hơi nhức mỏi. Một suy đoán mấy không đẹp đẽ chợt trồi lên trong lòng anh. Anh thử hỏi: “Ta giúp ngươi nhé?”
Lương Diệp cong khóe môi: “Không cần đâu, ngươi đã giúp rồi.”
Vương Điền cúi đầu tay mình. Thằng oắt này còn mặt dày vô liêm sỉ nói: “So sánh hai tay thì trẫm thích tay phải của ngươi hơn, chân cũng không tệ.”
Vương Điền nhấc một chân sút hắn khỏi giường, quả nhiên thấy đùi trong của mình bị cọ trầy một mảng da, cơn đau châm chích quái lạ chợt ập tới, khiến anh giận đến hơi bần thần.
Lương Diệp nằm ở trên thảm đắc chí tranh công: “Trẫm biết ngươi không thích nên chưa làm đến bước cuối. Trẫm đâu phải loại người lẳng lơ vô chừng độ. Chờ chúng ta thành thân xong rồi bổ sung lễ Chu Công đích thực cũng chưa muộn.”
Vương Điền giận quá hóa cười: “Nói vậy thì ta còn phải cảm ơn ngươi?”
Lương Diệp vươn dài cánh tay nắm lấy hắn cổ chân gác tại mạn giường của anh, thong dong vuốt ve hai vòng tơ đỏ trên đó: “Không cần khách sáo.”
Vương Điền giẫm chân lên vai hắn, híp mắt hỏi: “Lương Diệp, ngươi đang trêu đùa ta cho vui à?”
Ánh mắt Lương Diệp lưu luyến dịch chuyển từ bắp chân anh lên, vẻ mặt hắn ngơ ngơ: “Hử?”
“Đừng giả vờ.” Vương Điền đanh mặt: “Vui chứ?”
Nụ cười của Lương Diệp dần lan rộng. Hắn hôn lên cẳng chân anh: “Nhưng rõ ràng ngươi thích mà, phải không?”
Vương Điền không cử động, chỉ cảm giác dưới khuôn mặt giống mình như đúc của Lương Diệp còn dán vô số tấm mặt nạ quái gở, khiến người khác không nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Chỉ xác định được chút xíu là khi anh cho rằng Lương Diệp ngây ngô không hiểu chuyện tình cảm thì hắn chỉ để lộ cho anh một góc của tảng băng. Anh thậm chí còn mơ hão, hòng dạy cho đối phương, nào hay chăng từ đầu đến cuối, Lương Diệp chưa bao giờ có ý định bàn về tình cảm với anh.
Cùng lắm… Vương Điền quan sát biểu cảm nghiền ngẫm của hắn, trái tim chìm xuống đáy vực… Cùng lắm hắn chỉ tìm thêm được một chuyện khiến mình thấy hứng thú mà thôi.
Về phần rốt cuộc Lương Diệp thật lòng được bao nhiêu… Anh không dám nghĩ tiếp, cho mình đỡ giống một thằng ngu.
Vương Điền không miêu tả rõ được cảm xúc trong lòng. Không bất ngờ cho lắm, thậm chí ấy là lẽ hiển nhiên ở Lương Diệp, thế mà anh lại suýt tin, thật sự rất ngu xuẩn.
May mà sự hứng thú của Lương Diệp đến nhanh, đi cũng nhanh, không cho anh cơ hội ngu xuẩn thêm.
Lương Diệp đứng dậy, tiến tới hôn cổ anh, nỉ non tựa tình nhân: “Trẫm sẽ cho ngươi tham vấn triều chính, tuy nhiên vị trí Hoàng hậu của trẫm sớm muộn gì cũng dành cho ngươi. Đừng tưởng trẫm không biết ngươi muốn chạy.”
Vương Điền ngước mắt nhìn thoáng qua hắn.
“Trẫm không cần người khác thích.” Lương Diệp nở nụ cười hung hiểm quái gở với anh: “Những thứ bỏ đi ấy đều mông lung mờ mịt, trẫm cứ muốn bản thân ngươi đấy. Trẫm có hứng thì sẽ dỗ ngươi, trẫm không vui thì ngươi phải làm thụ cho trẫm, bớt chơi trò ma lanh đi.”
Vương Điền nhếch khóe môi, đấm thẳng vào mặt hắn. Lương Diệp nhẹ nhàng bắt được nắm tay của anh, cười gian tà đắc chí: “Trẫm…”
Chưa dứt lời, hắn bỗng cúi gập người, che đi một chỗ theo phản xạ, mặt mày méo xẹo, mắt gườm gườm nhìn Vương Điền.
Vương Điền xoa đầu gối, nhếch môi, từ từ nhả ra mấy chữ: “ĐM nhà ngươi.”
Tuy Lương Diệp giỏi võ công nhưng cơn đau này vẫn khiến hắn không thốt được nên lời. Vương Điền túm tóc kéo cho hắn ngẩng mặt, thở dài: “Ngươi thích nghĩ sao cũng được… nhưng đừng nói ra, phá hỏng hứng thú của ta.”
Lương Diệp vừa đau đớn vừa khiếp sợ nhìn anh.
“Nói ngươi nghe vậy.” Vương Điền ngẫm cẩn thận rồi nghiêm túc cất lời: “Ta vẫn cứ thích chất điên này của ngươi, ta thích ngươi phải làm thụ, ta thèm quan tâm ngươi cần hay không chắc.”
Anh dịu dàng vỗ vào khuôn mặt trắng bệch vì đau của Lương Diệp, nở nụ cười u ám, đoạn đè hắn ở mạn giường, kề tai dịu giọng thủ thỉ: “Nằm sấp xuống dưới cho ta làm trả.”
Lương Diệp đau chưa định thần nổi, khó chịu muốn quay đầu về, lại bị Vương Điền vỗ mạnh một phát ấn đầu xuống chăn. Anh tỉ mẩn hôn lên cổ vai lấm tấm mồ hôi lạnh của hắn: “Ngươi không muốn thật sao, Lương Diệp?”
Một tia sáng hưng phấn xen lẫn nghiền ngẫm hiện lên trong mắt Lương Diệp. Hắn muốn ngẩng đầu nhưng bị Vương Điền đè chặt, bèn liếm khóe miệng, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, cất giọng khàn khàn: “Trẫm muốn nhìn thấy ngươi.”
Ánh mắt Vương Điền tối sầm lại. Anh cúi đầu, cắn lấy yết hầu hắn.