Thư Nhiễm cũng lâu không ra khỏi cung nên tính rất tò mò.
– Nương nương ơi! Bên này bán trang sức đẹp quá.
Tiểu Kiều cũng là lần đầu xuất cung nên mọi thứ xung quanh rất mới lạ Tranh Tử thì mua đồ ăn cho mọi người.
– Hai người bớt chạy lung tung đi ra đến ngoài cung rồi không được gọi ta là nương nương nữa….gọi tiểu thư.
Nàng căn dặn ba người đủ điều để tránh lộ thân phận.
– Rõ rồi nương…à tiểu thư.
Ba người họ đồng thanh sau đó nàng dắt mọi người đi vào tiệm cầm đồ.
…Tại Tiệm cầm đồ lớn nhất thành….
– Ông chủ! Ta có vài bảo vật muốn bán.
Vừa tới cửa nàng đã la lớn lên gọi người.
– Tới ngay tới ngay! Khách quan xin chờ một chút.
Đó là tiếng ông chủ đáp lại. Còn bên này Phong Lan Thần đang ngồi trầm tư trên bàn.
– Dương Nhất.
Bị chàng bỗng nhiên gọi tên làm chàng ta tỉnh ngủ.
– Chủ tử có gì căn dặn.
Dương Nhất bật dậy chỉnh trang y phục rồi đáp lại.
– Tới Điện Diêm La lấy Côn Lôn Kính đi! Bổn Vương muốn mượn vài ngày.
Chàng nhàn nhạt ra lệnh cho Dương Nhất sau đó y nhận lệnh đi ngay.
Chưa tới nửa canh giờ y đã trở về cầm Côn Lôn Kính giao cho chàng. Thật ra mọi chuyện nàng làm chàng đều biết hết cả việc xuất cung.
Chàng biết nàng rất khó chịu khi ở trong cung lâu ngày nên quyết định cho nàng đi còn mình thì âm thầm theo dõi bảo vệ nàng an toàn.
Đặt chiếc kính trên bàn dùng tiên pháp khai quang là có thể biết nàng đang làm gì ở đâu như vậy giây phút nàng không ở bên cạnh sẽ bớt nhàm chán hơn.
Bên này nhóm người nàng vẫn chưa biết gì bước ra từ tiệm cầm đồ nhìn họ vậy thôi chứ đống đồ vừa rồi bán được khá nhiều ngân lượng đủ để lập nghiệp luôn.
– Bây giờ đã có tiền rồi chúng ta đi mua đồ thôi.
Nàng hiện giờ như một phú bà lớn mua sạch các quán bên đường. Cảm giác tiêu tiền như nước thật thoải mái. Sau ba canh giờ trên tay Tranh Tử, Tiểu Kiều, Thư Nhiễm đã đầy hết đồ nào là đồ ăn, trang sức, vải vóc,… còn nàng chỉ ôm kẹo hồ lô lấy ăn để.
– Tiểu thư bây giờ chúng ta đi đâu em sắp cầm không nổi rồi.
Thư Nhiễm ôm đồ ngập cả đầu lên tiếng than thở.
– Đi theo ta.
Nàng nói rồi dẫn đường đi theo trí nhớ hôm vừa tỉnh lại nàng có giúp một cô nương tên Hồng La cô ấy nói nhà ở cuối phố chắc là sắp tới rồi.
Vừa tới nơi nàng ngó nghiêng xung quanh quan sát bất chợt ở trong hẻm có tiếng kêu cứu. Chạy vào thì thấy một đám người đang dồn hai mẹ con họ vào tường đòi tiền.
Bất ngờ hệ thống lại hiện lên.
– Thông báo nhiệm vụ tích điểm mới! Kí chủ đại nhân hãy cứu lấy nữ phụ Hồng La cùng đứa bé đó. Hoàn thành nhận 5000đ, sách về các loại tiên thảo, sách dạy y thuật điều chế độc dược, 1 vé mua đan dược, sách dạy tiên pháp cấp thần,…. còn nhiều đồ khác nữa. Nhiệm vụ thất bại trừ 1 triệu điểm thiện cảm với nam chủ trừ 30%.
– Lại là cứu người. Hệ thống các rẻ rách nhà ngươi không ra được cái nhiệm vụ nào nhẹ nhàng hơn à.
– Kí chủ bớt giận! Cái này là hệ thống chính đề ra ta cũng hết cách. Tóm lại kí chủ đại nhân cẩn thận nha coi chừng thiện cảm bị mất đó. Bảo trọng.
Hệ thống nói xong liền biến mất. Chết tiệt thật! Hôm nàng tỉnh lại mới cứu cô ta một lần mà lần này cũng phải cứu tiếp. Đây có gọi là nghiệp không? giúp người thì phải giúp cho trót người đời thường nói thế. Phiền phức! Lần này Phong Lan Thần mà biết chắc hắn sẽ nhốt nàng ở Túy Diễm Cư mất.
…- Hết chương 53 -…