“Hai cậu không ăn sao?” Hoà An cứ bị nhìn chòng chọc tới mức phải lên tiếng.
“Hả? À…ăn chứ ăn chứ!” Trần Nhân trả lời xong trao đổi ánh mắt với Phước Thành cuối cùng cả hai mới ngoan ngoãn ăn cơm.
Đầu giờ chiều Hoà An với Tuấn Khải cùng hai người nữa đi họp. Còn lại Trần Nhân với mọi người ở lại. Lúc này không nhịn được nữa nên quay sang Phước Thành.
“Này!”
“Anh gọi em?”
“Cậu cũng thấy như anh đúng không?”
“Thấy gì mới được?” Phước Thành giả ngu.
“Hai người họ, thực sự có gì không ổn.”
“Hai người nào?” Cậu tiếp tục nhây với Trần Nhân.
“Cậu nghiêm túc vào. Anh của cậu thực sự không nhìn nổi nữa.” Trần Nhân khoanh hai tay lại.
“Nếu anh thắc mắc thì cứ kiểm tra thử xem.”
“Kiểm tra gì chứ?”
“Bây giờ nhé. Anh đang nghi ngờ hai người họ có tình ý đúng không?” Phước Thành nói mà không hề kiêng dè.
Trần Nhân giật nảy mình nhào tới bịt miệng tên nhóc này lại. “Cậu không thể bé bé cái mồm được sao. Có cần phải nói lớn tới như vậy không?”
Phước Thành bị bịt miệng nên không trả lời được chỉ có thể gật gật đầu.
“Thật ra thì…cũng không cần thiết. Anh không muốn xâm phạm riêng tư của người khác.”
“Tuỳ anh vậy.” Phước Thành cười cười lui ghế về chổ.
Rốt cuộc vì bị Phước Thành chọt đúng điểm yếu nên Trần Nhân cứ suy nghĩ mãi không chịu thôi. Cho đến khi có người lên tiếng.
“Tất cả tập trung tập trung. Trưởng phòng có chuyện thông báo.” Chị Mai Anh từ phòng họp trở về trước gõ gõ vào cửa nói.
Hoà An và người đồng nghiệp đi cùng khác bước vào sau không dừng lại như chị ta mà đi thẳng về chổ ngồi luôn. Cuối cùng là Tuấn Khải dáng người to lớn ở phía sau cùng xuất hiện.
“Tôi cũng nói ngắn gọn nhé. Để tri ân mọi người đã cùng nhau cống hiến trong một năm vừa qua. Công ty như thường niên sẽ tổ chức team building. Chuyến đi hai ngày một đêm tại Phú Quốc. Dự kiến là thứ bảy chủ nhật tuần sau. Mọi người cố gắng sắp xếp nhé.”
Nói xong liền xoay người đi vào phòng. Cũng không quên liếc nhìn Hoà An một cái.
Cả phòng lúc này đã nháo nhào như ong vở tổ. Vui tới mức không ai tập trung làm việc được nữa. Hoà An vì bị làm cho nhức đầu nên lấy máy tính vào phòng Tuấn Khải làm việc. Tất nhiên nhất cử nhất động của anh đều bị hai tên nhóc bên cạnh thu vào mắt.
“Em đau đầu sao?” Tuấn Khải rót một ly nước ấm đặt trước mặt Hoà An.
Hoà An một tay đang xoa xoa thái dương một tay đưa ra nhận lấy ly nước. “Cảm ơn anh. Có một chút.”
Tuấn Khải đi vòng ra phía sau. Đưa tay lên xoa giúp Hoà An. “Như thế này có đỡ hơn không?”
Hoà An giật mình. “Được được rồi. Đang ở văn phòng.”
Tuấn Khải rút tay về nhưng không hề an phận còn chạm vào cổ Hoà An khiến anh sợn hết cả tóc gáy.
Đột nhiên chuông điện thoại Hoà An reo lên.
“Dạ mẹ.”
“Con còn nhớ người mẹ này sao?” Mẹ Hòa An dỗi hờn trong điện thoại.
“Yêu mẹ mà. Đừng dỗi. Dạo này con hơi bận. Mẹ gọi con có việc gì không?”
“Con cuối tuần này có định về không?”
“Cuối tuần sao?.” Hoà An ngước lên nhìn Tuấn Khải trước thấy anh gật gật đầu nên tiếp tục nói. “À, con về.”
“Vậy được rồi. Con có đang làm việc không?”
“Có ạ. Không có gì nữa thì gặp mẹ sau nha.”
“Con tắt giúp mẹ đi.”
“Dạ”
Hoà An tắt điện thoại. Ngay lập tức trao đổi ánh mắt với Tuấn Khải.
“Có muốn về cùng em không?”
Tuấn Khải xoay người đi về bàn làm việc suy nghĩ một chút. “Anh nghĩ là lần sau nhé.”
Hoà An có chút đoán được câu trả lời nên cũng không lấy làm thất vọng. Dù sao anh cũng muốn báo với ba mẹ trước chứ không nên quá đường đột.
“Vậy cuối tuần anh định làm gì?”
“Anh dọn nhà.”