Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh với một nét mặt phức tạp, cậu ta luôn cảm thấy cái tên này lúc nào cũng ra bài lắt léo, không hợp lẽ thường.
Chúc Nguyệt Tinh càng cảm thấy xấu hổ hơn, cô nàng cũng không hiểu đám người kia đang làm cái gì. Vừa nhìn đã biết Nhiễm Văn Ninh chỉ nói một câu vuốt mông ngựa đội trưởng thôi, nhưng toàn bộ mấy cái ánh mắt ghét bỏ kia là sao, trông cứ như một giây sau thôi, cả đám bọn họ sẽ đá cái cậu này khỏi đội ngũ vậy.
Quay trở về chủ đề chính của công việc.
“Mộng cảnh lần này sẽ rất lớn, nhờ cả vào em để liên lạc ha, hẳn sẽ không chỉ có mỗi một đội của mình đâu, em còn phải phụ trách mấy đội khác nữa.” Trì Thác nói.
Chúc Nguyệt Tinh gật gật đầu, “Ý thức của em có thể kết nối tối đa sáu người, đến lúc ấy, mấy đội mình phân chia với nhau là được rồi ha.”
Hôm sau, Hạng Cảnh Trung về vườn Tây, gọi mấy vị đội trưởng lên họp bàn, trong số đó, có Trì Thác của “Ánh sáng”, Ngũ Ý của “Âm thầm” và Tang Điệp của “Hắc huyền”.
“Các anh chị sẽ phải dẫn cả đội mình vào trong mộng cảnh này. Tất cả mọi người đều đã có được trong tay năng lực từ chủ mộng cảnh, tôi cũng yên tâm phần nào. Bây giờ, đội thứ nhất và thứ ba đều phải chịu trách nhiệm xông pha tiền tuyến, vì vậy, tôi không thể phái đội nào thuộc bậc thứ nhất vào đây cùng quý vị cả.”
Trì Thác nghe xong, hỏi ngược lại anh: “Vì vậy nên anh đi làm cái gì rồi?”
Hạng Cảnh Trung cười: “Ha ha, nhiều người ở đây như vậy, cậu nể mặt tôi một chút đi mà. Tôi đã nói với đội thứ tư rồi, dù sao họ cũng là nguồn cơn của phái bảo thủ, tuy họ cũng không hoàn toàn thuộc phái bảo thủ, nhưng trách nhiệm thì vẫn phải gánh nha.”
Ngũ Ý cũng không thèm giả shota nữa, anh hừ lạnh: “Đội thứ tư nếu như chả muốn bị cuốn vào thì từ đầu đừng có truyền bá cái thứ tư tưởng như vậy, tuy là nghe có lí đấy, nhưng không phải chỉ để lợi dụng người ta thôi ư? Cũng tại vậy mà bây giờ, ngoài dè chừng mộng cảnh, ai nấy cũng đều phải dè chừng cả người bên mình nữa.”
Tang Điệp là người vừa mới thăng cấp lên gần đây, trước đây, cô cũng chưa bao giờ tham gia những việc thế này, chỉ chủ yếu phụ trách bảo vệ mộng cảnh ở bậc thứ ba thôi. Thế nhưng, cô cũng có nghe nói sơ qua chuyện về đội thứ tư.
Khi ấy, những người đi chiến đấu với mộng cảnh đều ở chung một chiến tuyến. Thế nhưng, đội thứ tư lại có một ý nghĩ khác lạ, họ cho rằng, vì loài người can thiệp quá nhiều vào mộng cảnh, vì vậy nên tình hình bây giờ mới như thế. Họ đưa ra chủ trương mặc kệ mộng cảnh.
Nhưng lúc ấy, ai nấy cũng đều quyết tâm đi thăm dò mộng cảnh để giải quyết vấn đề này cho tận gốc, kết quả, phái cấp tiến và phái bảo thủ ra đời.
Cột mốc đánh dấu sự ra đời của phái bảo thủ, phải kể đến việc cựu đội trưởng của đội thứ tư và một số ít các đội viên của hắn dứt áo ra đi. Dưới sự lãnh đạo của hắn, lập trường vốn còn có một chút ý nghĩa này lại biến dạng, trở thành hành vi xua đuổi những kẻ khai thác dám vào trong mộng cảnh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế, khiến những kẻ khai thác khác lạc lối. Những việc mà họ làm đã không khác gì so với tay không giết người.
Đội thứ tư hiện giờ vẫn giữ vững lập trường của phái bảo thủ, vì vậy, họ khá xa cách đội thứ nhất và thứ hai. Đương nhiên, họ cũng không hoàn toàn là phái bảo thủ chân chính, không cực đoan như thế, bọn họ chỉ muốn xua đuổi người khác khỏi mộng cảnh mà thôi. Xét về mặt bản chất, họ cũng không muốn gây tổn thương lên bất kì ai cả.
Đội thứ ba giữ vững lập trường trung lập của mình, mà một khi đội thứ nhất và thứ hai phát hiện mộng cảnh, họ sẽ trực tiếp vào trong ấy để thăm dò.
“Mộng cảnh lần này, trừ bản thân chủ mộng cảnh ra, tôi còn hơi lo rằng kẻ khai thác của phái bảo thủ sẽ xuất hiện. Tai nạn của Vương Thành không đơn giản như bên ngoài, có khả năng anh ta đã gặp phải người kia rồi. Thế nhưng, tôi cũng đã nói qua vụ này cho đội thứ tư nghe rồi, mấy chuyện này họ cũng nên nghe hoài cho mòn tai.” Hạng Cảnh Trung lâm vào trầm tư.
Trì Thác bó tay, nói: “Đội thứ tư với mấy đội kia có quan hệ rất tệ, thật sự không nên làm thế. Nếu như người kia không tồn tại trên thế gian này, việc thăm dò mộng cảnh của bên mình cũng sẽ không đến nỗi đã nghèo còn mắc phải cái eo như thế này.”
Nhắc đến người kia, mọi người vẫn cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng. Nguyên đội trưởng của đội thứ tư, bây giờ là lãnh đạo của phái bảo thủ, là một tông đồ của một chủ mộng cảnh rất mạnh mẽ. Năng lực của hắn ta rất phiền phức, xung khắc với rất nhiều năng lực từ ý thức.
Thứ càng khó đối phó hơn là sự truyền bá tư tưởng rộng khắp của hắn. Chịu sự ảnh hưởng từ hắn, trong số những người theo đuổi lý tưởng của phái bảo thủ, có rất nhiều kẻ khai thác rất lợi hại và những người bình thường có tư chất không tệ.
Những người nọ lén lút hành động, thường so kèo sống mái với người chung nghề trong những mộng cảnh quan trọng. Những người của phái bảo thủ rất hay cắm chốt ở những mộng cảnh cực kì nguy hiểm, chủ mộng cảnh của những nơi này ban phát năng lực rất tùy ý, không hề kén chọn như ngu muội của “Kawagebo” và biến hóa của “Vùng sông nước”.
Sau khi đám người này đạt được biến dị năng lực, lực sát thương của họ lên người khác sẽ rất lớn, nhưng tác dụng phụ đối với bản thân họ lại càng rõ ràng hơn, đặc biệt nhất là, nó sẽ cực kì tổn thương ý thức của họ, nói trắng ra là cực kì tổn thọ.
Thế nhưng, bọn người này cũng không thèm để ý việc này. Chấp niệm mà một số thành viên của phái bảo thủ hằng theo đuổi là ngăn cản kẻ khai thác thăm dò mộng cảnh, thậm chí là giải quyết những người quan trọng trong số đó.
Còn về phần kế hoạch thực sự của lãnh đạo phái bảo thủ là gì, nếu có thể bắt sống hắn trong mơ hoặc trong thực tế thì may ra bọn họ mới có thể biết được.
Trong chuyện này, chịu thiệt thòi nhiều nhất là những thành viên của đội thứ tư. Từ đội trưởng đến cả tiền bối đều tạo phản, họ chịu đựng cũng oan ức, tuy họ vẫn phải gánh vác sứ mệnh cứu người, nhưng lại nảy sinh xung đột với những đội ngũ khác chỉ vì không cùng lí tưởng.
Nguyên nhân rất lớn khiến đội thứ tư hiện nay vẫn luôn kiên trì phản đối việc can thiệp vào mộng cảnh quá nhiều là do sự việc của nguyên đội trưởng đội thứ tư, chuyện này khiến họ ý thức được rằng, năng lực của mộng cảnh chính là một con dao hai lưỡi, nếu như nó không được nhân loại sử dụng đúng cách, nó sẽ quay ngược lại, đâm về phía chính họ.
Cho dù có là sinh vật nào đi chăng nữa, khi chúng nó nắm trong tay các loại năng lực vượt xa khả năng mà chúng nó có thể nắm bắt, tất cả bọn chúng đều chỉ có một con đường duy nhất để đi mà thôi, đó là tự hủy.
Hạng Cảnh Trung gõ gõ cây gậy trên tay mình một chút, cười lạnh: “Tôi đây chỉ đang cho bọn họ một cơ hội chuộc tội mà thôi. Đội thứ tư hiện nay cũng không còn mạnh như lúc trước nữa, sau khi đội thứ hai tách lẻ ra, danh hiệu đội ngũ có thực lực mạnh nhất đã thuộc về đội thứ nhất. Bọn họ nên chịu trách nhiệm vì lúc trước không cản ngăn mấy người kia.”
Về phần phân chia thực lực trong quá khứ, đội thứ hai và thứ tư cùng đứng đầu, tiếp theo là đội thứ nhất và thứ ba. Mà bây giờ, đội thứ tư tan đàn xẻ nghé, đội thứ hai chia lẻ để xây dựng lại đội ngũ, vị trí đứng đầu đã thuộc về đội thứ nhất, sau đó là đội thứ ba, sau cùng là đội thứ hai và thứ tư, mà sau hai đội ngũ này, không hề có bất kì đội ngũ nào có thể thay thế được vị trí của họ nữa.
Ngũ Ý phản biện lời của Hạng Cảnh Trung: “Còn ngụy biện cho lắm vào, đội thứ tư hiện nay cũng không có lỗi, tôi thấy anh có mà đang tính toán cái chuyện không tốt lành gì thì có.”
“Khà khà.” Hạng Cảnh Trung chỉ cười, không tiếp tục nói nữa.
Sau khi quay về, Trì Thác chỉ thông báo cho mọi người nhiệm vụ cụ thể của công việc, mãi cho đến cái hôm mà họ cùng đi làm nhiệm vụ, họ mới gặp phải người quen.
Lúc Nhiễm Văn Ninh trông thấy Ngô Côn Phong đi đến, cậu thật sự rất muốn hỏi cậu ta khuya hôm qua chơi game kiểu gì mà cứ rụng như mít mãi, báo hại họ thua đến nỗi Nhiễm Văn Ninh muốn kéo cậu ta vào danh sách đen luôn.
Ngô Côn Phong cũng chả muốn nhìn Nhiễm Văn Ninh, vừa trông thấy cái thể loại điều khiển không kĩ xảo như thế đã biết cái tên này chơi game không chuyên tâm chút nào rồi. Thảm nhất phải kể đến Từ Sơn, cậu ta bị lôi đầu qua đây cùng chơi, vốn là một vị đồng đội rất có trách nhiệm, ai ngờ lại bị hai tên đồng đội khác gài bẫy mài cây máu.
“Sao cậu lại tới đây?” Giang Tuyết Đào tò mò hỏi.
Người dẫn đường bình thường rất ít khi tham dự vào nhiệm vụ của kẻ khai thác, nếu như tự mình xin đi vào thì còn có thể hiểu được.
Vóc người của Ngô Côn Phong cũng đô con, từ đầu tới chân đều toát ra vẻ nghiêm túc, hệt như sói đầu đàn, nhưng đương nhiên, Nhiễm Văn Ninh đã gán cho cậu ta thuộc tính Husky từ xưa lắc xưa lơ rồi.
Cậu ta liếc nhìn đội “Ánh sáng”, nói: “Vương Thành lạc lối ở mộng cảnh này, vì vậy nên tôi cũng muốn đi vào, hơn nữa, năng lực của tôi sẽ rất hữu dụng.”
Sau khi Vương Thành biến mất được một khoảng thời gian ngắn, “Kawagebo” mới được người trong nghề thăm dò một cách chính thức, sau đó, “Ánh sáng” gặp Ngô Côn Phong. Trong lúc ấy, mộng cảnh mà Vương Thành lạc lối đã được công bố, là mộng cảnh “Đô thị hoang phế” này. Việc thăm dò nó một cách chính thức đã bị hoãn lại rất lâu so với “Kawagebo”.
“Được được được, nhờ vào cậu ha, nhờ cả vào cậu.” Nhiễm Văn Ninh vỗ lưng cậu ta, nói như vậy. Dù sao cậu cũng không ngại có thêm một cái đùi để ôm.
Trì Thác liếc nhìn mọi người, lần này vào trong “Đô thị hoang phế”, ngoại trừ năng lực của anh, họ còn có “bí ẩn” của Ngũ Ý, “biến hóa” của Tang Điệp, “ngu muội” của Ngô Côn Phong, năng lực từ chủ mộng cảnh của đội họ đã rất đa dạng, tuy rằng người có cấp tông đồ chân chính lại không nhiều lắm.
Nếu như họ thật sự gặp phải một người có chức vị cao bên phái bảo thủ, Trì Thác nghĩ rằng họ vẫn có thể đối phó, hơn nữa, nếu Lâm Nhất là người mà Hạng Cảnh Trung sắp xếp vào, hẳn “dời đi” của cậu ta sẽ không đơn giản như vậy.
Hơn nữa, đứa nhỏ này chỉ đơn thuần muốn vào đây để giúp đỡ và hợp tác mà thôi, việc này cũng cực kì khả nghi.
“Được rồi, vào mộng thôi.”