————
Đi đến một ngõ hẻm, Tề Tĩnh Xuân nói với Trần Bình An: “Thái Kim Giản cùng Phù Nam Hoa, cứ giao cho ta xử trí. Hôm nay ngươi có chiếc lá hòe tổ âm này, càng không nên phí hoài sống chết của bản thân mình, sống cho tốt, mới là hồi báo lớn nhất đối với cha mẹ ngươi. Về phần sau Vân Hà Sơn, Lão Long thành cùng Tiệt Giang Chân Quân thế lực ba phương, ta không dám nói bọn họ vĩnh viễn có thể sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, nhưng mà trong mười năm khẳng định có thể sẽ không tới tìm phiền toái nơi ngươi, nếu vận khí tốt, ngươi vẫn là bình dân phố phường, cũng có thể đủ bình yên vô sự ba mươi năm.”
Tề Tĩnh Xuân cười nói: “Cũng không cần giữ lòng kiêng kị đối với trấn nhỏ, về sau… không bao lâu sau, hẳn là sẽ không có những tính kế này nữa. Nếu ngươi muốn hai ba mươi năm an ổn sống qua ngày, không ngại ở trong này tìm một cô nương để cưới, thành gia lập nghiệp. Nếu muốn đi ra ngoài trấn nhỏ, ngắm nhìn một chút cảnh tượng thiên địa thực sự, cũng là chuyện tốt. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, là việc người đọc sách chúng ta phải làm, về sau ngươi sẽ phát hiện, ở trấn nhỏ là đọc sách khó, đi đường dễ dàng, đến bên ngoài, rất nhiều người đọc sách là mua sách, đọc sách, trữ sách đều thực dễ dàng, nhưng chỉ có không thích đi đường xa, ngại chịu khổ, cái gọi là cắp xách đi học xa, thực ra là ngồi xe đi giao du mà thôi.”
Thiếu niên kinh ngạc nói: “Tề tiên sinh, đi đường cũng coi như chịu khổ?”
Tề Tĩnh Xuân thoải mái cười to, “Trước tiên không nói bên ngoài trấn nhỏ, chỉ nói bên người là tốt rồi, ngươi nhìn thấy phố Phúc Lộc, ngõ Đào Diệp có mấy bạn cùng lứa tuổi, chạy loạn đầy khắp núi đồi như ngươi không?”
Thiếu niên gật đầu nói: “Thật đúng là vậy.”
Tề Tĩnh Xuân suy nghĩ, đưa tay rút ra một cây trâm gài tóc ngọc bích cắm trên búi tóc, xoay người đưa cho thiếu niên bần hàn, “Coi như là món quà ly biệt là được rồi. Cũng không phải là vật quý, cũng không phải tiên gia vật phẩm, yên tâm nhận lấy. Thật ra ta cũng giống như ngươi, từng là thiếu niên ngõ hẹp, hăng hái khổ đọc, trải qua trùng trùng đau khổ, nhấp nhô, đương nhiên cũng có đủ loại gặp gỡ, lúc này mới tiến vào thư viện Sơn Nhai, khoảng thời gian bái sư học ở trường đó, là năm tháng vui vẻ nhất đời này của Tề Tĩnh Xuân ta, sau đó khi tiên sinh rời núi, liền giao cho ta cây trâm này, xem như một loại mong đợi cùng nhắc nhở đối với ta, chỉ tiếc hôm nay quay đầu lại nhìn, nhiều năm như vậy đã qua, ta vẫn làm không tốt, tin tưởng nếu tiên sinh còn ở trên đời, nhất định sẽ thất vọng rồi.”
Thiếu niên nào dám nhận phần lễ vật này.
Cây trâm ngọc bích này, tựa như còn ẩn chứa tình nghĩa thầy trò giữa Tề tiên sinh cùng tiên sinh của y, tình ý trọng không cần phải nói, huống chi lễ cũng không nhẹ a.
Thiếu niên lại không nhận biết, người xuất thân từ người nung sứ cho hoàng đế, đối với một món đồ vật, tốt xấu cùng còn có chút lực giám thưởng.
Tề Tĩnh Xuân ôn thanh nói: “Ở lại chỗ này của ta, di vật của ân sư sẽ theo ta cùng nhau mai một, chi bằng chuyển tặng cho ngươi. Huống chi ngươi thật ra là vô công không chịu lộc, ta ở trấn nhỏ lưu lại gần sáu mươi năm, vẫn có một khúc mắc nhỏ, không thể cởi bỏ, đáng tiếc ân sư đã qua đời, vốn tưởng rằng cả đời này cũng không tìm được đáp án, là ngươi trong lúc vô tình giúp ta giải thích nghi hoặc, cho nên ta đem cây trâm này tặng cho ngươi, về tình về lý về lễ, đều thực thích hợp. Trần Bình An, chỉ có thể giúp ngươi cầu được một chiếc lá hòe, không thể cho ngươi nhiều cơ duyên hơn.”
Thiếu niên hai tay tiếp nhận cây ngọc trâm tài chất bình thường, ngẩng đầu chân thành nói: “Tiên sinh đã làm rất nhiều rồi.”
Tề Tĩnh Xuân cười trừ, mắt thấy thiếu niên bị chính mình thuyết phục nhận lấy cây trâm, bớt được một khối tâm bệnh, cây trâm quả thật bình thường phổ thông, nhưng rốt cuộc là di vật của ân sư, có thể tặng cho một thiếu niên không có lấy một ngọc trâm khắc chữ, tốt lắm.
Cho nên Tề Tĩnh Xuân cuối cùng dặn dò nói: “Trần Bình An, nhớ kỹ, về sau mặc kệ gặp phải cái gì, ngươi cũng không được mất đi hy vọng đối với thế giới này.”
Trong một ngôi nhà đầu rìa ngõ Nê Bình, có một đứa bất hảo cầm theo con ốc sên, đang hung ác đá cửa, hùng hùng hổ hổ, nước miếng văng khắp nơi, “Trần Bình An! Nếu không lăn ra đây, ta tìm người chém chết ngươi, đạp đổ hết căn nhà rách nát này! Ta biết ngươi ở nhà, bận gì đâu, chẳng lẽ là ở cùng tiểu tức phụ của Tống Tập Tân, cùng Trĩ Khuê làm cái gì? Ban ngày ban mặt, cũng không hiểu được mà để ý một chút đến cảm giác của Tống Tập Tân? Được rồi được rồi, không ra thì bỏ đi, ta đi đây, ta đi thật đó nha. Ta mà đi rồi, đời này ngươi đừng hòng gặp lại ta, những bảo bối này của ta, vốn định để lại hết cho ngươi, Trần Bình An! Mau ra đây a!”