Tiểu hùng đang đắc thắng đứng nhìn, nghe hắn nói liền tức giận gầm lên, nó phóng vút lên cao, giơ chân đạp xuống Nguyễn Long.
Nguyễn Long đẩy Mai Ngọc Long ra xa rồi cũng phóng lên. Một người một gấu va chạm trên không trung rồi nặng nề rơi xuống.
Lần này tiểu hùng ăn thiệt thòi lớn, lúc trước Nguyễn Long không tập trung linh khí, không muốn làm nó bị thương. Nhưng sau nhiều lần va chạm, hắn mới biết tên nhóc con này khoẻ mạnh vô cùng, sức mạnh cơ bắp không thể làm thương tổn được nó.
Lợi dụng lần va chạm này, Nguyễn Long tập trung linh khí, ra đòn cực mạnh. Tiểu hùng trúng một đấm ngay ngực, khoé miệng ứa ra máu tươi, thân thể nặng nề rơi xuống đất.
Nguyễn Long cũng bị vuốt của nó cào trúng ngực, nhưng may mắn lớp da thú của hắn khá dày, nên móng vuốt không thể tiến sâu.
Tiểu hùng gầm gừ đau đớn, một lúc sau mới bò dậy được, ánh mắt nhìn Nguyễn Long tức giận vô cùng.
Bên này Nguyễn Long nổi lên tính trẻ con, ngoắc ngoắc tay:
“Thế nào, chịu phục chưa, không phục thì nhào vô!”
“Nhóc con, theo ta đi, ta sẽ chỉ ngươi chiêu đó!” Nguyễn Long như nói chuyện với đứa bé, huơ tay múa chân loạn xạ.
Mai Ngọc Long bên cạnh tức cười, nàng trêu chọc:
“Anh không bắt được thì để em, đừng sỉ diện, thủ lĩnh bách tộc hôm nay sao thế!”
“Hì hì, chọc cho nó tức chơi! Được rồi, không giỡn với ngươi nữa, ngoan ngoãn theo ta!”
Nói rồi lại lao đến, quyền đấm cước đá. Tiểu hùng bị thương, phản ứng không còn mau lẹ, liên tục bị trúng đòn, gầm gừ kêu lên nhưng may mắn Nguyễn Long sợ nó bị thương nặng nên không dùng linh khí, chỉ đánh cho nó đau đớn mà thôi.
Hai bên quần nhau suốt buổi, tiểu hùng bị đánh cho đầu váng mắt hoa nhưng không hề sợ hãi mà liên tục lao vào. Nguyễn Long lúc này tâm tình chơi đùa đã biến mất, tức giận con gấu lì đòn.
Hắn nhảy người lên cao, bắt đầu sử dụng tuyệt kỹ đại bàng săn mồi của hắn. Nhô lên hạ xuống mấy lần, mục tiêu chính là phần đầu của nó.
Tiểu hùng nhảy nhót tránh né, nhưng chỉ qua hai chuyển, nó đã không còn đường né tránh. Nguyễn Long như biết trước vị trí sắp tới của nó. Lần nào mục tiêu cũng trúng đích.
Cuối cùng, khi Nguyễn Long chính thức hạ xuống cũng là lúc tiểu hùng nằm dài trên mặt đất không bò dậy nổi.
“Đừng ngoan cố, đi theo ta, nếu vẫn kháng cự, coi chừng ta cắt tay ngươi hầm ăn, tay gấu nghe đâu là cực phẩm nhân gian”, Nguyễn Long vừa lảm nhảm vừa đi tới.
Tiểu hùng nằm trên mặt đất không động đậy.
“Đừng đóng kịch, ta biết ngươi không sao, chẳng hiểu ngươi ăn gì mà thông minh đến thế”.
Nói đoạn vung chân đá tới. Bất ngờ tiểu hùng bật dậy, nhào tới ôm lấy Nguyễn Long nhấc lên rồi đập xuống.
Nguyễn Long bất ngờ không kịp đề phòng bị đập một cú như trời giáng. Mai Ngọc Long gần đó phản ứng nhanh chóng, lao tới tấn công vào hai mắt của nó.
Tiểu hùng biết người này còn lợi hại hơn tên trước mặt nên buông tay che lại đôi mắt rồi cúi người, dùng bốn chi phóng vút đi.
Nguyễn Long được thả ra tức tối phóng theo:
“Muốn chạy, nằm mơ đi, mau đuổi theo!”
Mai Ngọc Long cũng không chần chờ mà lao tới.
Cả ba cứ thế rượt đuổi nhau trong rừng rậm. Tiểu hùng quen thuộc đường đi nên dù tốc độ không bằng hai người nhưng vẫn giữ được khoảng cách nhất định.
Mai Ngọc Long thân là Địa cảnh cao thủ nên tốc độ rất nhanh, nếu chạy trên địa hình bằng phẳng thì chấp mười tiểu hùng cũng không lại nàng.
Nguyễn Long chỉ mới Nhân cảnh đỉnh phong nhưng bù lại thân pháp được hắn rèn luyện xuất thần nhập hoá, khoảng cách với tiểu hùng càng lúc càng gần.
Tiểu hùng lạng lách đánh võng, chạy ngoằng ngoèo né tránh, chỉ trong chốc lát hai người một gấu đã rời xa khu vực ban đầu.
Nguyễn Long không hề lo lắng, hắn có Lạc Đồ trong tay nên không sợ, cứ mặt sức mà rượt đuổi, tin chắc nó bị thương sẽ không thể kiên trì được lâu.
Qua một lúc lâu, tiểu hùng đang chạy phía trước đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn Nguyễn Long như chờ đợi.
Nguyễn Long dự cảm bất tường, liền không tiến tới. Hắn cũng Mai Ngọc Long cẩn thận quan sát xung quanh. Không có gì khác lạ, phía trước vẫn là rừng rậm âm u, tiếng chim ca ríu rít, cảnh vật hoàn toàn bình thường.
“Hừ, ngươi định âm mưu quỷ kế gì nữa hả, gấu con?” Nguyễn Long chầm chậm bước tới.
Tiểu hùng lúc này đã đứng thẳng người, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc, bất chợt nó rống một tiếng thật lớn. Âm thanh nghe đau đớn thê lương.
“Kẻ nào chọc giận con ta?” Một tiếng nói chấn động màng nhĩ vang lên.
Chớp mắt một bóng người đã xuất hiện bên cạnh tiểu hùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua hai người.
Mai Ngọc Long rùng mình khiếp sợ, miệng lắp bắp:
“Linh … Linh thú hoá hình!”