Đứng thẳng dậy, tôi bước tới bên Tom, ngồi xổm nhìn anh ta. Khuôn mặt anh ta dường như có chút đỏ.
– Tại sao lại cứu tôi?
– Ngay cả tôi cũng không biết nữa.
Tôi lắc đầu.
– Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi, anh có thể ngừng ám Ginny chứ?
Tom không trả lời, nhưng hình ảnh của anh bỗng mờ nhạt đi trong khoảnh khắc. Chỉ trong giây lát, Ginny đã giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Tom, con bé hoảng sợ núp sau lưng Harry, run rẩy.
– A-Anh ta… Anh ta là Kẻ kế vị! Anh ta điều khiển em, khiến em… Em… Em thực sự không cố ý!
– Mọi chuyện vậy là ổn rồi. Anh trở về cuốn nhật ký đi.
Anh ta tự nhiên ngoan ngoãn đến lạ thường, tan biến như một làn khói.
* * *
Chúng tôi trở về trong niềm vui hân hoan. Harry báo lại với cụ Dumbledore mọi chuyện, nghe cụ lí giải thêm về nhiều điều. Tuy là ngoài dự tính, nhưng cụ vẫn chấp nhận quyết định của tôi. Bà Norris và những người bị hóa đá đã phục hồi. Dobby được trả tự do nhờ mưu mẹo của Harry. Bác Hagrid trở về Hogwarts. Ginny thú nhận mọi chuyện. Con bé khóc rất nhiều, còn sợ bị đuổi học ngay khi vừa bước chân vào trường. Kì thi tất nhiên bị bãi bỏ.
Sau khi mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa được ít nhiều, tôi vội vàng chạy đến phòng sinh hoạt chung Slytherin. Hầu như không có ai ở đây cả, vì mọi người đang tập trung ở đại sảnh đường lắng nghe thông báo. Duy chỉ có Malfoy còn ngồi ở đây, bị vướng bận bởi Hermione đang say ngủ, đầu tựa vào vai cậu. Cậu ta đỏ bừng cả mặt, nhìn thấy tôi toan đứng phắt dậy nhưng lại thôi vì sợ cô tỉnh dậy.
– Sao rồi? Mọi chuyện tốt chứ?
Malfoy tỏ vẻ cáu tiết.
– Tốt cái con khỉ ấy! Weasley dằn mặt Lockhart ngoài đại sảnh mà tôi không được đi đây này!
– Sụyt!! Nhỏ tiếng thôi. – Tôi liếc mắt nhìn Hermione. – Cậu ấy vẫn còn đang ngủ.
– Ờ… – Malfoy nhìn cô, song lại nhanh chóng quay sang chỗ khác, đánh trống lảng. – Đây là lần đầu tiên Slytherin chúng tôi lại thích Weasley đến vậy. Nó đã làm rất tốt.
– Ừm, tôi cũng nghe loáng thoáng là thế. Mà, cũng đến lúc hóa giải cho Hermione rồi. Cậu giúp tôi được chứ Malfoy?
– Hửm? Làm cách nào được? Nói tôi nghe xem nào. Nếu có thể, tôi sẽ giúp.
Chỉ đợi có thế, tôi mỉm cười ma mãnh rồi bảo:
– Hôn đi.
– C-Cái gì cơ?
– Hôn cô ấy đi.
Mặt Malfoy đã đỏ nay lại còn đỏ hơn. Cậu ta lắp bắp:
– L-Làm sao tôi lại có thể h-hôn Granger cơ chứ!?
– Tùy cậu thôi. Không thì tôi làm vậy. Ai cũng được mà.
Tôi nhún vai, sát mặt vào Hermione. Malfoy thấy thế đỏ mặt và kéo tôi lại.
– Thôi-Thôi được rồi… Để tôi…
Nói rồi cậu ta nhắm mặt lại, từ từ mặt sát mặt với Hermione. Tôi lại nhe răng cười ma mãnh. Tuy nhiên, cậu ta lại làm tôi thất vọng: Malfoy chỉ môi chạm môi với Hermione trong vài giây rồi lại thôi.
– Sao lại không có gì xảy ra!?
– Cậu gọi đó là hôn?
Tôi cau mày. Malfoy đỏ mặt, hét toáng lên:
– Thế-Thế cậu giỏi thì làm đi!
Giật mình, tôi cũng đỏ mặt theo, quay sang chỗ khác, hai ngón trỏ chạm chạm vào nhau.
– À thì… Thật ra tôi cũng có biết đâu…
– Hay quá ha? Vậy mà đòi nói người khác!
Malfoy khoanh tay lại, vẻ bất bình. Khóe mắt tôi giật giật. Giỏi lắm!…
– Mà thành thật thì tôi lừa cậu tôi. Kế hoạch thế cũng thành công được một nửa rồi.
Thái độ của tôi đột ngột khác hẳn. Nhe răng cười tươi, tôi hất mặt lên đắc thắng. Malfoy tròn mắt ngạc nhiên.
– Tôi biết mình đã gây dựng được chút niềm tin nơi cậu. Chẳng phải cậu cũng bắt đầu để ý đến Hermione sao? Có lẽ từ khi Hermione biến đổi thì cậu mới nhận ra sự dễ thương ấy.
Tôi cúi xuống gãi vào tai mèo của Hermione. Đôi tai ngọ nguậy, đôi mày hơi cau lại, thật sự rất dễ thương, làm tôi bất giác phải cười phì.
– T-Tôi không… Tôi không có!!… – Malfoy bừng đỏ cả mặt.
– Thật sao? – Tôi cười thách thức. – Khi tôi bảo sẽ hôn Hermione, chẳng phải cậu đã ngăn lại sao?
– Chỉ là tôi sợ cậu… Cậu không nên có thêm tin đồn nữa! Tôi chỉ… Tôi chỉ…
– Đừng làm tôi buồn cười. Tôi sẽ không đời nào hôn Hermione. Tất nhiên không phải tôi chê cậu ấy hay gì cả, mà vì chúng tôi đều là nữ. Cậu có thể khuyên tôi nên nhờ người con trai khác, như Harry hoặc Ron chẳng hạn, nhưng cậu lại không…
Malfoy chẳng biết phản bác thế nào. Tôi rút đũa ra nhấc bổng Hermione lên, mỉm cười bảo:
– Nếu tôi mà là nam, có lẽ tôi đã phải lòng công chúa Gryffindor này rồi.
Và thế là, tôi trở về tháp Gryffindor giải thuốc cho cô ấy.