“Có nghe nói.”
38 thản nhiên thừa nhận, Tần Uyển Uyển vội hỏi: “Nghe nói từ đâu?”
“Từ chỗ cô đó.”
Đáp án của 38 khiến Tần Uyển Uyển á khẩu, không trả lời được. 38 ngẫm nghĩ, vì để khích lệ nàng, bèn nói thêm mấy câu: “Thật ra chúng ta đều là người làm công, chỉ có đến phút cuối mới biết lý do xuất hiện nhiệm vụ. Nếu cô lo lắng cho phụ mẫu mình, cô cứ dựa theo nhiệm vụ mau chóng phi thăng. Sau khi phi thăng, nếu họ xảy ra chuyện, cô cũng có thực lực cứu người, đúng không?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, cảm thấy được khích lệ to lớn, nhanh chóng hỏi: “Có đường tắt phi thăng không?”
“Có.” 38 nói một cách nhẹ nhàng: “Gom điểm tích lũy, gom thật nhiều điểm tích lũy, điểm càng nhiều, khả năng hoán đổi bàn tay vàng càng nhiều. Có bàn tay vàng, cô còn lo không phi thăng sao?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy 38 nói rất có lý, nàng vội mở trang web của mình ra, phát hiện điểm tích lũy nhiệm vụ mới đã vào tài khoản.
Tổng cộng nàng đã có 5335 điểm! Nhìn số tài khoản lớn này, Tần Uyển Uyển tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Tìm Ngọc Linh Lung, gom điểm tích lũy, đổi bàn tay vàng, tìm Ngọc Linh Lung, mở tiên môn!
Sau khi phi thăng, tìm cha mẹ nàng!
Tần Uyển Uyển xác định mục tiêu. Nhớ tới Giản Hành Chi bên trong, nàng nhanh chân đi tìm y, quyết định tạm thời buông bỏ thù hận, bắt tay chung mối thù, sớm ngày cùng nhau phi thăng.
***
Nàng đi như chạy tới cửa phòng Giản Hành Chi thì nhìn thấy Tạ Cô Đường và Nam Phong vừa theo thầy thuốc đi ra.
Nam Phong tiễn thầy thuốc ra cửa, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn về phía Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, sư phụ ta thế nào?”
“Hiện tại vô sự rồi.” Gương mặt Tạ Cô Đường mang theo chút mệt mỏi: “Tiền bối độ kiếp với cô, hai người ở cùng nhau, lôi kiếp liền đánh gấp đôi. Tiền bối dẫn phần lớn lôi kiếp lên người mình, cơ thể có phần chịu không nổi. Bây giờ ổn định xong rồi, Tần cô nương yên tâm, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy sững sờ, nhớ đến câu nói “Ta trừ đánh con thì chẳng có cách nào khác” trong lôi kiếp của Giản Hành Chi, nhất thời hơi cảm động.
Nàng cố tỏ ra bình thường mỉm cười, đưa mắt quan sát Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, ngài thì sao? Ngài cũng bị thương phải không?”
Tạ Cô Đường không ngờ lúc này mà Tần Uyển Uyển còn quan tâm mình, y ngây người, sau đó mỉm cười: “Ta không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
“Vậy ngài mau đi nghỉ đi.” Dứt lời, Tần Uyển Uyển hơi do dự, tháo một chiếc khuyên tai, bôi một pháp ấn lên trên, đưa cho Tạ Cô Đường: “Có gì cần, ngài cứ gọi ta. Lần này, chúng ta liên lụy Đạo quân rồi, thật áy náy quá.”
Tạ Cô Đường ngơ ngác cầm khuyên tai trên tay, ngẩn người một hồi mới sực tỉnh, ngại ngùng cười: “Cô nương có lòng rồi, đa tạ.”
“Không cần cảm tạ, sau này ngài cứ gọi ta là Uyển Uyển đi.”
Tần Uyển Uyển nghe Tạ Cô Đường lịch sự gọi mình, nghĩ tới mọi người cũng xem như bạn bè vào sinh ra tử, bèn cười bảo: “Ta gọi ngài Tạ đại ca nhé.”
“Ừ.”
Tạ Cô Đường cũng không từ chối, ra hình ra dáng gọi: “Uyển Uyển.”
“Tạ đại ca, huynh đi nghỉ ngơi đi.” Tần Uyển Uyển nghĩ Tạ Cô Đường cũng mệt mỏi rồi, xua tay: “Ta đi thăm sư phụ đây.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển xoay người đẩy cửa, bước vào phòng.
Vừa vào, nàng đã nhìn thấy Giản Hành Chi xõa tóc, chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ rất giống một vị cao nhân, suy nghĩ thâm sâu gì đó.
Tần Uyển Uyển bị y dọa hết hồn, bình tĩnh lại mới lắp bắp gọi: “Sư… sư phụ, người đứng ở đó làm gì vậy?”
“Ban nãy…” Giản Hành Chi âm u mở miệng: “Trong đầu ta cộng thêm hai điểm tích lũy.”
“Hả?”
“Con và Tạ Cô Đường làm cái gì?” Giản Hành Chi xoay đầu qua, nghiêm túc quan sát Tần Uyển Uyển.
Trong chớp mắt, không biết vì sao Tần Uyển Uyển có cảm giác chột dạ khi bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp yêu sớm. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy đây là so sánh tào lao gì thế, nàng dồn hết can đảm, mặt thản nhiên đáp: “Ta tặng y khuyên tai, tiện bề liên lạc.”
“Khuyên tai?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Vì sao tặng cái này?”
“Vậy lần sau ta tặng khăn tay?” Tần Uyển Uyển lưỡng lự: “Ta cần liên lạc, pháp ấn phải tìm một thứ làm vật dẫn, lần trước người đưa chuối tiêu cho ta, trong tay ta lại chẳng có gì khác thích hợp, đành tặng khuyên tai.”
Giản Hành Chi nghẹn họng, ngẫm nghĩ chốc lát, y tổng kết: “Sau này, con mang thêm trái cây trong người.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Điên à.
“Sư phụ…” Nhưng nhớ đến biểu hiện xuất sắc của Giản Hành Chi trong lôi kiếp, Tần Uyển Uyển quyết định hôm nay phải hiếu thuận một chút. Nàng bước nhanh đến bên cạnh Giản Hành Chi đỡ y: “Gió lớn, người đứng ở đây bị lạnh, ngồi xuống đi.”
Giản Hành Chi được nàng đỡ ngồi xuống, vẻ mặt u buồn. Tần Uyển Uyển quan sát từ trên xuống dưới: “Sư phụ, thân thể người không sao chứ?”
“Không sao.” Tâm trạng Giản Hành Chi không tốt, vô cùng lạnh lùng. Tần Uyển Uyển châm trà cho y, y bưng trà, nhấp một ngụm, chậm rãi lên tiếng: “Vừa rồi, con nói gì với Thúy Lục?”
Nghe Giản Hành Chi hỏi, Tần Uyển Uyển che giấu quan hệ giữa mình và vợ chồng Thượng Tuế – Thái Hằng, kể lại hết lời của Thúy Lục nói. Giản Hành Chi lắng nghe, nhíu mày: “Xem ra quan hệ giữa thế giới này và Tiên giới không cạn, chúng ta phải sớm phi thăng mới có thể làm rõ chân tướng.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển gật đầu như giã tỏi.
Không sai, sớm phi thăng, tìm cha mẹ nàng.
“Có điều đúng là hai vị tiền bối Thượng Tuế và Thái Hằng này đã chứng thực một chuyện.” Giản Hành Chi nói xong, đột nhiên chuyển đề tài theo hướng ngoài dự đoán.
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, mù mờ nhìn y: “Chuyện gì?”
“Quả nhiên ta tới tiểu thế giới này…” Giản Hành Chi siết nắm đấm: “không thoát khỏi liên hệ với Tịch Sơn!”
Tần Uyển Uyển: “…”
Khoảnh khắc này, nàng thật sự không dám lên tiếng.
Nhưng ngẫm lại, nàng vẫn tranh biện: “Chưa chắc, người xem người và Lận Ngôn Chi giống nhau như vậy, người có từng nghĩ hai người là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm không?”
“Cái này không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là hai chuyện.”
“Hai chuyện nào?”
“Bắc Thành.” Giản Hành Chi đứng dậy, chắp tay, bước tới cửa sổ, phơi trăng nhìn trời, cố ra vẻ thâm sâu: “Con có biết ta nhìn thấy cái gì trong kiếp tâm ma không?”
“Cái gì?”
Tần Uyển Uyển tự châm trà cho mình, uống một ngụm.
Giọng điệu Giản Hành Chi bi thương: “Ta thấy – con – dụ dỗ ta.”
“Phụt ——”
Tần Uyển Uyển phun ngụm trà. Giản Hành Chi quay đầu, nghiêm túc nhìn nàng: “Có thể thấy Mị cốt trùng có ảnh hưởng đối với ta, chúng ta phải mau chóng hút cổ trùng này ra, tránh sản sinh tâm ma.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này, gật đầu như giã tỏi. Một tay cầm khăn lau miệng, tay khác nâng lên bày tư thế “dừng lại” với Giản Hành Chi, vội cảnh cáo y: “Sư phụ, đó đều là ảo giác, người chớ sản sinh ý nghĩ không nên có với con. Con đánh không lại người, nếu người làm gì con thật, đó là làm nhục sư môn!”
“Không sai.”
Giản Hành Chi gật đầu, y bước tới trước mặt Tần Uyển Uyển, kéo tay nàng. Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm y, thấy Giản Hành Chi viết một chuỗi phù chú vào lòng bàn tay nàng, sau đó cắn rách ngón tay, nhỏ máu lên trên.
“Đây là bùa liền tâm mà ta hứa với con.” Giản Hành Chi ngẩng đầu nhìn nàng: “Nếu như ta mất khống chế làm gì con, con không cần lo lắng, trực tiếp giết ta là được.”
Có lá bùa này, cảm giác an toàn của Tần Uyển Uyển tăng lên gấp bội. Nàng rút tay khỏi tay Giản Hành Chi, ổn định cảm xúc: “Vậy sư phụ, trừ ta ra, người còn nhìn thấy gì nữa?”
“Trừ con ra, ta còn nhìn thấy Tịch Sơn nữ quân Tần Uyển Uyển!”
Giản Hành Chi nghiến răng nghiến lợi: “Ta thấy cô ta lan truyền khắp nơi những chuyện xảy ra ở tiểu thế giới này, khiến ta trở thành trò cười của Tiên giới, bị chúng nhân nhạo báng! Đúng là tội ác tày trời!”
Dứt lời, Giản Hành Chi đập một phát lên bàn. Tần Uyển Uyển cầm ly trà, nhìn chiếc bàn nát như tương, gió thổi một cái đã phiêu tán.
Nghe thấy lời Giản Hành Chi, cảm động trước đây không còn sót lại chút gì.
Nàng cảm thấy mình đúng là quá lương thiện, dễ cảm động, không đủ sáng tạo, vẫn là Giản Hành Chi có trí tưởng tượng hơn, phương pháp này của y rất tốt. Nàng quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, nàng phải ghi lại từng lời nói cử chỉ của y, tương lai sau này phi thăng, làm thành video, truyền bá khắp nơi.
Giản Hành Chi nói xong, giọng điệu ngày càng kích động: “Ta không thể ở lại thế giới này quá lâu, Tần Uyển Uyển đã trở thành tâm ma của ta. Ngày sau tâm ma sản sinh, có tổn hại tới đạo hạnh của ta. Ta cần nhanh chóng phi thăng, trở lại Tịch Sơn, tìm cô ta báo thù, giải quyết ân oán!”
“Ờ, được đó.” Tần Uyển Uyển bình thản uống trà, quay đầu nhìn y: “Vậy không biết sư phụ dự định kế tiếp làm sao gì? Hình như chuyện phi thăng này không gấp được?”
“Ta nghĩ rồi, chúng ta phải nhanh chóng gom điểm tích lũy.”
Giản Hành Chi trình bày phương án đã nghĩ cả đêm cho Tần Uyển Uyển: “Lúc điểm tích lũy của ta nhiều, có thể chuyển đổi một phần tu vi trên Tiên giới của mình tới đây. Nếu tu vi của ta trở về, ta gom hết Ngọc Linh Lung cho con, vậy chẳng phải con sẽ lập tức phi thăng sao?”
“Sư phụ thật tuyệt…” Mặt Tần Uyển Uyển không cảm xúc: “Vậy phải làm sao nhanh chóng thu gom điểm tích lũy đây?”
“Ta đã nghiên cứu rồi.” Vẻ mặt Giản Hành Chi tự tin: “Điểm tích lũy làm nhiệm vụ quá chậm, chỉ có thể đánh tuyến tình cảm.”
“Hả?”
Tần Uyển Uyển ngỡ ngàng. Giản Hành Chi dời băng ghế, giải thích cho nàng: “Số phận của Tần Vãn định sẵn là một người phụ nữ có Hậu cung, có cơ duyên, có tất cả. Làm nhiệm vụ, chúng ta chỉ có thể lấy một phần điểm tích lũy. Nhưng tuyến tình cảm, chúng ta có thể mở rất nhiều cái.”
Tần Uyển Uyển tập trung lắng nghe. Giản Hành Chi lấy cuốn sổ nhỏ trong tay áo ra: “Ta đã so sánh rồi. Con xem, ta nghiêm túc làm nhiệm vụ xong chỉ có 1000 điểm tích lũy, nhưng để con và Tạ Cô Đường ở riêng nửa canh giờ đã có thể lấy được 100. Con nói xem, nếu đồng thời đánh mười tuyến tình cảm, mỗi ngày ở chung một người nửa canh giờ, vậy chẳng phải sẽ có 1000 điểm tích lũy à? Chúng ta còn cần làm nhiệm vụ sao? Một ngày là đủ điểm tích lũy nhiệm vụ tuyến chính, rất nhanh sẽ có thể chuyển tu vi của ta tới đây. Chỉ cần một nửa tu vi, cái bọn Thẩm Tri Minh, Quân Thù gì đấy, ta có thể giết hết cho con.”
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi, thật sự muốn vỗ tay cho y: “Người là thiên tài điểm tích lũy.”
“Có điều chuyện này cần con phối hợp…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Con cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Bỡn cợt tình cảm của người khác hơi thất đức thì phải?”
“Vậy cũng đúng.” Giản Hành Chi ngẫm lại, sau đó nghĩ ra cách, sáng mắt nhìn nàng: “Vậy con để người khác bỡn cợt con, chẳng phải là xong rồi sao?”
“Bỡn… bỡn cợt ta?” Tần Uyển Uyển không hiểu lắm.
“Con không muốn bọn họ động lòng với con, vậy thì con động lòng với họ.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Sau đó, con học Đạo vô tình, trước tiên động lòng, sau đó cắt đứt, bước vào đại cảnh giới, đôi bên có lợi, thế nào?”
“Đạo vô tình…” Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Là đám người giết bạn lữ chứng đạo ấy hả?”
“Cũng không hẳn phải giết.” Giản Hành Chi giải thích cho nàng: “Con kiên cường một chút, học buông bỏ là được.”
“Nếu ta bỏ không được thì sao?”
Câu hỏi này của Tần Uyển Uyển làm khó Giản Hành Chi. Y nghĩ mãi không hiểu: “Sao lại không bỏ được? Lẽ nào tình cảm quan trọng hơn tu đạo?”
Tần Uyển Uyển hơi lo: “Lỡ như thì sao?”
Giản Hành Chi không đáp, y bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện “lỡ như” này, hai người rơi vào cục diện bế tắc.
Tần Uyển Uyển nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới cha mẹ chưa rõ sống chết, nàng cắn răng nói: “Cứ vậy đi.”
Giản Hành Chi kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Tần Uyển Uyển đã quyết định: “Xem như ta yêu đương một trận, chủ động xuất kích, tìm một người mình thích, nghiêm túc, không bỡn cợt y, nếu thất bại vẫn có thể thêm điểm tích lũy mà.”
“Được lắm!”
Giản Hành Chi vừa nghe có thể thêm điểm tích lũy, vô cùng vui vẻ, gật đầu khích lệ: “Vi sư trấn ải giúp con, tìm một người con thích, nhân phẩm tốt, tu vi cao, đẹp trai tuấn tú, thành cũng được, không thành thì điểm tích lũy cũng tới tay.”
“Ừm!”
Tần Uyển Uyển gật đầu.
Giản Hành Chi giơ tay: “Nào, chúng ta vì trở lại Tiên giới, đánh lên Tịch Sơn mà cố gắng!”
“Cố lên!”
Tần Uyển Uyển vỗ tay với Giản Hành Chi, lòng đầy ắp ham muốn phấn đấu.
“Được rồi, sư phụ, nếu thân thể người không sao, vậy ta về trước.”
Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi không sao thì dự định cáo biệt. Giản Hành Chi gọi nàng lại: “Đợi đã.”
Tần Uyển Uyển tò mò ngoảnh đầu, thấy Giản Hành Chi ngửa tay: “Con cho Tạ Cô Đường khuyên tai, còn ta muốn gọi con thì làm sao?”
“Ta ở sát vách người…” Tần Uyển Uyển chỉ bên cạnh: “Người hô lên là được.”
“Ta không muốn, dựa vào đâu y có mà ta không có? Ta nói con này, một ngày làm sư, cả đời làm cha. Thứ y có, ta cũng phải có, con không thể có trượng phu rồi bỏ quên sư phụ.”
Giản Hành Chi răn dạy nàng: “Cho ta một cái.”
Tần Uyển Uyển bất lực, giơ tay lên tháo khuyên tai.
Giản Hành Chi đứng dậy: “Ta không muốn khuyên tai.”
“Vậy người muốn cái gì?”
Tần Uyển Uyển hơi tức giận. Giản Hành Chi bước tới trước mặt nàng, nhìn ngó một lát, giơ tay rút trâm cài tóc.
Tóc đen đổ như thác, Tần Uyển Uyển ngẩn người. Hai ngón tay Giản Hành Chi khép lại vẽ lên trâm cài tóc, một pháp ấn sáng rực lên. Y lắc trâm cài như trẻ con: “Gọi đến thì đến.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Ấu trĩ.”
Nàng thầm mắng, rồi xoay người bỏ đi.
Giản Hành Chi cầm trâm cài, khẽ xì một tiếng, cất trâm vào lòng.
Nghịch đồ.
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Chúng ta cố gắng vì điểm tích lũy, đánh thêm mấy tuyến tình cảm được không?”
Tần Uyển Uyển: “Được!”
Giản Hành Chi: “Vậy con chọn đi, ta đánh giúp con.”
Tần Uyển Uyển: “Ta nhìn kỹ rồi, người này đi.”
Giản Hành Chi: “Người này không được, tu vi quá thấp.”
Tần Uyển Uyển: “Vậy người kia?”
Giản Hành Chi: “Người kia không được, không đẹp.”
Tần Uyển Uyển: “Hay là người chọn cho ta một người đi.”
Giản Hành Chi: “Ta nghĩ kỹ rồi, trừ ta ra, những người khác đều không đạt.”
Tần Uyển Uyển: “Ta không cần điểm tích lũy này nữa…”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Giản Hành Chi: “Kiếp tâm ma của ta có hai người.”
Tần Uyển Uyển: “Hai người nào?”
Giản Hành Chi: “Người thứ nhất là con, Cố Bắc Thành – người ta yêu.”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Người thứ hai là Tịch Sơn nữ quân – Tần Uyển Uyển! Cô ta là người ta hận.”
Tần Uyển Uyển: “Ờ.”
Giản Hành Chi: “Con nghĩ gì về kiếp tâm ma của ta?”
Tần Uyển Uyển: “Không có, chẳng qua con rất muốn biết nếu người biết Tần Uyển Uyển cũng là con, người sẽ nghĩ thế nào?”
Giản Hành Chi: “…”
——oOo——