Tiết Dao đáng thương nhặt chậu đồng, xốc lại tinh thần đi lấy nước.
Khi đi lấy nước trở về, Tiết Dao phát hiện thái y đang bắt mạch cho bé mập mạp.
Nghe thấy tiếng bước chân, lão thái y hốt hoảng quay đầu nhìn lại, lập tức thổi râu mép trừng mắt:
“Đêm qua là ngươi hầu hạ Điện hạ? Một buổi tối biến thành như vậy! Điện hạ phát sinh tình huống lạ ngươi sao không báo cho ta lại đây chẩn đoán?”
“Đại nhân.”
Tiết Dao thả xuống chậu đồng, cung kính giải thích:
“Ta đã hỏi qua, vết thương Điện hạ đã không còn đáng ngại, có thể là bị châm cứu mới loạn, lúc này mới…”
“Nói bậy! Châm cứu lưu thông máu, nào có gây ra kỳ quái!”
Lão thái y khó có thể tin nhìn Tiết Dao:
“Quả thực không thể nói lý, tiểu hoàng tử bệnh thành như vậy, ngươi âm thầm không bẩm báo! Là ngươi chịu tội hay là ta chịu tội? Thái y đi theo đều phải cùng ngươi rơi đầu!”
Tiết Dao cũng không cách nào tranh luận, chuyện này không thể giải thích. Lão thái y tức giận cũng không phải là không có lý. Hắn chỉ có thể cúi đầu nghe dạy bảo.
Lão thái y sáng sớm đến bên ngoài lều thỉnh cầu bắt mạch, khom người đứng giữa trời chờ đợi mà không nghe ai trả lời.
Lo lắng hoàng tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông vén rèm cửa vừa nhìn vào. Không nhìn thấy người hầu hạ, cung nữ cũng không nhìn thấy. Hoàng tử vẫn còn ngủ say. Thái y không thể làm gì khác hơn là không để ý lễ tiết trực tiếp đi tới bắt mạch.
Kết quả thực mắt tối sầm lại!
Hôm qua hết thảy bình thường, tiểu hoàng tử giờ khắc này mạch tượng toàn bộ rối loạn, cái trán không có phát sốt, nhiệt độ thân thể rất cao, chảy mồ hôi.
Làm nghề y mấy chục năm, lão thái y chưa từng gặp tình huống thế này. Nếu hoàng tử thương thế bỗng nhiên chuyển biến xấu, ông sẽ mất mạng.
Giờ khắc này thấy thư đồng trông coi người bệnh không xem là chuyện to tát gì, thái y tức giận đến nổi trận lôi đình. Thái y chỉ vào Tiết Dao trách cứ, khiến Thất hoàng tử ngủ say bị đánh thức.
Thất hoàng tử mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy ông lão tóc bạc chỉ vào Dao Dao ngốc mắng chửi nước bọt tung bay.
Còn chưa nghe rõ nói cái gì, Thất hoàng tử cất giọng khàn khàn quát.
“Làm càn.”
Lão thái y cuống quít dừng lải nhải, xoay người thỉnh an hoàng tử. Ông giải thích bởi vì thư đồng không thông báo dẫn đến chính mình đến trễ chẩn đoán, tội đáng muôn chết.
Thất hoàng tử cau mày chống đỡ thân thể ngồi dậy, Tiết Dao cùng thái y liền vội vàng tiến lên trợ giúp.
Ngồi dậy xong, Thất hoàng tử cầm lấy quạt cói tự quạt cho chính mình, hắng giọng một cái, nói:
“Lần này xuất cung có mang theo băng miếng không? Gia nóng đến hoảng loạn.”
Tiết Dao vừa thấy thần sắc bé mập mạp, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên so với tối hôm qua tinh thần tốt hơn rồi!
Hệ thống thông báo:
“Mức độ hoàn thành nhiệm vụ mở ra hai mạch nhâm đốc là 76%”
Xem ra là mức hoàn thành càng cao, thống khổ càng ít.
Mà lão thái y không rõ tình huống, cảm thấy mạch tượng cùng nhiệt độ thân thể của tiểu hoàng tử không giống như không có chuyện gì.
Sợ kinh động Hoàng thượng, lão thái y chỉ có thể gọi hai vị thái cùng đi đến bắt mạch. Ba vị thái y kiểm tra mạch tượng, đều sợ đến mặt không có chút máu.
Đây thực sự là mạch tượng chưa bao giờ thấy qua, giống như tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết, kinh mạch đi ngược chiều.
Nhưng mà các thái y liếc mắt nhìn tiểu hoàng tử, tựa hồ xác thực không có dấu hiệu đau đớn thống khổ. Các thái y nhìn nhau, quyết định đem chuyện Thất hoàng tử có dị thường báo cho Thái tử.
Vì vậy, cả một buổi sáng thái y luôn ở bên cạnh hoàng tử. Ở chung, bọn họ nhìn Thất hoàng tử ăn xong quả sơn ngào đường đến ăn bánh ngọt, ăn xong bánh ngọt lại nói Dao Dao nướng thỏ ăn.
Thái y khuyên Thất hoàng tử điện hạ bảo trọng thân thể. Trong thời gian dưỡng thương, cần phải dùng ẩm thực thanh đạm, ăn nhiều rau dưa.
Mà Thất hoàng tử không nghe, vẫn là muốn ăn thịt.
Cam chịu một đêm lăng trì, mà phải đi ăn rau dưa. Vẫn là Dao Dao nướng thỏ ăn ngon nhất.
Thấy Thất hoàng tử có thể ăn như vậy, Thái tử cảm thấy đệ đệ vẫn là đệ đệ thường ngày. Đối với chẩn đoán của thái y, hắn nghĩ mãi mà không ra, hắn liền đem tình huống bẩm báo phụ hoàng.
Hoàng đế biết được sự việc, tự mình đến quan sát đứa con mập mạp của mình cả một buổi trưa, cũng nghĩ mãi mà không ra.
Tiểu hoàng tử sắc mặt cùng lượng ăn không khác ngày thường, chỉ là mạch tượng cùng thân nhiệt không bình thường.
Không ai nghĩ ra lý do, lo lắng đây là điềm báo bệnh nặng. Vì để đảm bảo cho việc chăm sóc người bệnh, săn bắn mùa thu kết thúc sớm nhổ trại hồi cung.
Trên đường về cung, Tiết Dao nghe được thông báo.
“Nhiệm vụ mở ra hai mạch nhâm đốc Lục Tiềm hoàn thành.”
Lo lắng đề phòng mấy ngày đêm, giờ khắc này rốt cục tâm thả xuống.
Trong xe ngựa, thừa dịp bé mập mạp nghỉ ngơi, Tiết Dao không thể chờ đợi được nữa tiến vào không gian, mở khóa nâng cấp trao đổi.
Số lần quét mới biến thành 300 lần, tỷ lệ đổi được sữa bò Vương Tử Thất hoàng tử yêu nhất liền cao.
Tiết Dao nhìn số dư điểm tẩy trắng. Thêm vào điểm thưởng hoàn thành mở hai mạch nhâm đốc, tổng cộng còn hơn bốn ngàn điểm.
Những năm gần đây, điểm tẩy trắng ngoại trừ dùng đổi đồ ăn vặt cho bé mập mạp và bản thân, Tiết Dao cũng dùng đổi một đống sách tham khảo.
Tri thức là quan trọng nhất. Tiết Dao mua sách đã sắp chất đầy khoảng trống trong không gian chứa cá nhân, đồ ăn vặt không chỗ đặt.
Những sách này đều là sách hiện đại, bìa cùng chữ viết không giống thư tịch cổ đại, bị người phát hiện liền không giải thích được, chỉ có thể cất giữ trong không gian.
Tiết Dao cần mở rộng không gian chứa cá nhân, không thì đồ ăn đổi được phải ăn xong tại chỗ.
Mà điều kiện nâng không gian chứa và dược liệu lên cấp 2 giống nhau, nhiệm vụ phụ là
“Khống chế tình hình bệnh dịch huyện Bình Dung.”
Theo như bản đồ trong hoàng cung, vị trí huyện Bình Dung ngày nay thuộc địa phận tỉnh Sơn Tây. Nhiều năm qua, xưa nay chưa nghe nói có ôn dịch, thực sự khiến người ta không tìm được manh mối.
Bất quá Tiết Dao cũng yên lặng làm chút chuẩn bị, mua không ít sách y học tra cứu.
Mấy năm trước còn tìm được một quyển sách tên là “Thế kỷ thứ sáu ôn dịch xóa sạch thành Tây Nguyên”, mua mà vẫn chưa có xem.
Về cung xong, Đông Phi biết được con trai gây ra họa, tức giận đến thiếu chút nữa đem Tam hoàng tử xé ra.
Nhớ tới hắn trên mông còn thương tổn chưa khỏe, Đông Phi chỉ có thể tự mình đi gặp Hoàng thượng xin tội.
Thất hoàng tử bị thương, vốn định gạt Tịch Phi.
Mà mẹ ruột rốt cuộc là mẹ ruột, đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra đứa con mập mạp nhà mình gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng không bình thường.
Mấy vị hoàng tử ca ca giải thích nói là săn bắn bôn ba mệt nhọc. Nhưng Tịch Phi không tin, luôn mãi ép hỏi, cuối cùng hỏi ra chân tướng.
Tịch Phi nhìn vết thương con trai, đau lòng đến lấy nước mắt rửa mặt, giận hờn không gặp Hoàng đế.
Hoàng đế không những không tức giận, trái lại hổ thẹn nóng ruột, càng thiên sủng Tịch Phi.
Thái giám cung nữ Thanh Khung điện đều cảm thấy Tịch Phi nương nương có thủ đoạn, biết cách nắm yếu điểm người khác, dùng chiêu “muốn bắt thì phải thả”.
Tiết Dao chính thức hướng Tịch Phi xin nghỉ phép.
Tin tức Tiết Dao muốn theo Thái tử xuất cung truyền ra, Thất hoàng tử tức giận đến cơm cũng không ăn.
Các thái giám đều cảm thấy Tiết Dao là cố ý học thủ đoạn của Tịch Phi. Chỉ dựa vào đưa thức ăn hợp khẩu vị mà muốn nhận thiên sủng của Điện hạ.
Chuyện này làm một đám người hầu cười chê, thầm nghĩ Tiết Dao dám xem mình giống Tịch Phi.
Tiểu hoàng tử bất quá ỷ lại hắn như huynh trường, thứ tình cảm này sao có thể dùng thủ đoạn lạt mềm buột chặt?
Thay người hầu hạ, tiểu hoàng tử chẳng mấy chốc sẽ quên mất thư đồng này.
Một đám người đều nóng lòng chờ Tiết Dao thoái vị. Người nào cũng tích cực nghiên cứu chế tạo gia vị sữa bò, dỗ dành tiểu hoàng tử vui. Nhưng mà tiểu hoàng tử không công nhận ai.
Tịch Phi thấy con trai thương thế chưa lành, còn không chịu ăn cơm, liền tự mình khuyên Thất hoàng tử.
“Thái tử đối với mẹ con chúng ta có ân. Chuyện của Thái tử chúng ta không giúp được gì, cũng may Tiết Dao có chủ ý đi theo hỗ trợ Thái tử. Đó cũng coi như là thay mẹ con chúng ta báo đáp Thái tử. Đây là đại sự, con hiểu chưa Lục Tiềm? Không được tính tình trẻ con gây sự, phải hiểu chuyện.”
“Có biện pháp hiểu chuyện nào lưu lại Dao Dao?”
Thất hoàng tử thành tâm thỉnh giáo mẫu phi.
Tịch Phi ném một ánh mắt sắt như đao về phía con trai không tiền đồ, không hé răng.
Thất hoàng tử đột nhiên nghĩ đến một chủ ý. Hắn nghiêm túc hướng mẫu phi đề nghị:
“Ngày xuất hành nhi thần lén lút đi trộm Dao Dao.”
Tịch Phi tức giận đến không có cách nào làm một người mẹ hiền từ:
“Con dám hồ đồ, có tin ta nhéo lỗ tai con xuống hay không?”
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Thất hoàng tử không để ý tới mẫu phi, nằm ở trên giường, hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm trần nhà. Hắn chờ mẫu phi đi xong liền lệnh cung nữ:
“Mang Dao Dao lại đây. Nói nhi thần trước khi chết muốn gặp hắn một lần.”
Tiết Dao không kịp chuẩn bị, bị cung nữ thuật lại nói ba chữ “trước khi chết” doạ sợ quỳ. Hắn giận đùng đùng đi gặp Thất hoàng tử.
Phải dạy dỗ bé mập mạp không thể học vẹt nói loạn!
Nhưng mà đi vào tẩm điện, nhìn thấy bé mập mạp nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà vẻ mặt buồn bả, Tiết Dao vẫn là mềm lòng.
Nhẹ nhàng đi tới, Tiết Dao giúp Điện hạ nhét lại chăn.
Thất hoàng tử nhìn trần nhà, nói:
“Dao Dao ngày mai không cần Điện hạ rồi.”
Tiết Dao thở dài.
“Không phải nói với Điện hạ rồi sao, hai ba tháng sẽ trở lại. Ta là theo Thái tử đi thu mua lương thực phát thóc, sẽ không có không cần Điện hạ.”
Thất hoàng tử vẫn như trước nhìn trần nhà:
“Điện hạ còn khó chịu hơn?”
Tiết Dao sững sờ:
“Nơi nào khó chịu? Điện hạ, vết thương còn đau sao?”
Thất hoàng tử rốt cục nghiêng đầu, trong tròng mắt màu nâu nhạt là khuôn mặt Tiết Dao lo lắng.
“Còn đau.”
Tiết Dao gấp gáp nhẹ nhàng vén chăn lên, muốn kiểm tra vết thương:
“Điện hạ có phải là không để cung nữ đổi thuốc cao?”
“Dao Dao.”
Thất hoàng tử nhìn Tiết Dao, mặt không thay đổi lặp lại cam kết Tiết Dao nói trong lều:
“Điện hạ an tâm dưỡng thương, ta nhất định chờ Điện hạ khỏi hẳn mới đi cùng đoàn thuyền mua lương thực.”
Điện hạ còn chưa có khỏi hẳn, cho nên Dao Dao không thể đi.
Tiết Dao giờ mới hiểu được tên tiểu tử này là giả bộ bệnh chơi xấu.
“Điện hạ rõ ràng đã khỏe rồi! Hôm qua ta đã hỏi thái y, mạch tượng cũng bình thường, thân thể so với trước càng tốt hơn.”
Thất hoàng tử chu mỏ ra, nghiêng người, đưa lưng về phía Tiết Dao.
Điện hạ tức giận!
Tiết Dao không thể làm gì. Nói cũng nói rồi. Mấy ngày qua vừa đấm vừa xoa, đã đem miệng lưỡi dùng sắp hỏng. Nhưng bé mập mạp này chính là không có cách nào tiếp thu chuyện Dao Dao bỗng nhiên rời đi lâu như vậy.
Hoàng đế cùng Thái tử cũng đều không cho phép Thất hoàng tử đi theo đội ngũ.
Điện hạ đã cùng đường mạt lộ, liền hi vọng Dao Dao ngốc có lương tâm suy nghĩ lại.
Nhưng mà…
Tiết Dao giúp bé mập mạp đắp kín chăn, đứng dậy cáo từ:
“Điện hạ nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, Tiết Dao nhất định mau chóng xong xuôi công vụ. Sớm ngày hoàn thành, liền lập tức cùng đoàn thuyền hồi kinh.”
Thất hoàng tử co người lại, không đáp lời, cũng không nhúc nhích.
“Điện hạ, ta cáo lui trước?”
Thất hoàng tử vẫn không có phản ứng.
Tiết Dao không thể làm gì khác hơn là lui về phía sau hai bước, chuẩn bị ra cửa.
Nhưng mà, hắn mới vừa quay người lại, liền nghe thấy trong đầu truyền đến thông báo của hệ thống:
“Cảnh báo, cảm giác an toàn của Lục Tiềm giảm 1 điểm. Nếu như cảm giác an toàn thấp hơn quy định 60 điểm, đồng nghĩa hệ số hắc hóa tăng theo tỉ lệ.”
“???”
Tiết Dao buồn bực quay đầu lại, phát hiện Thất hoàng tử vẫn cứ vẫn không nhúc nhích đưa lưng về phía mình. Hẳn không biết mình quay người đi chứ?
Nhưng mà, trong nháy mắt Tiết Dao xoay người nhìn bé mập mạp, hệ thống lại bắt đầu thông báo.
“Chúc mừng, cảm giác an toàn Lục Tiềm khôi phục 100 điểm.”
Tiết Dao:
“???”
Lo lắng kinh động hạ thấp trị số cảm giác an toàn của bé mập mạp, Tiết Dao lần này rón ra rón rén xoay người.
“Cảnh báo cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm 1 điểm.”
Tiết Dao kinh ngạc quay đầu lại, cảm giác an toàn liền khôi phục 100 điểm.
“…”
Sau lưng bé mập mạp có con mắt sao!
Co ro quay lưng làm sao biết nhất cử nhất động phía sau? Lẽ nào đây chính là năng lực nhận biết sau khi Điện hạ mở ra hai mạch nhâm đốc?
Tiết Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ cần không tụt xuống dưới 60 điểm là không sao. Chờ trở về có thể khôi phục điểm cảm giác an toàn, mà biến pháp tuyệt đối không thể trì hoãn.
Vì vậy hắn cắn răng một cái, quay người đi ra cửa.
Trên đường về, Tiết Dao luôn nhận được cảnh báo điểm cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm dần. Tiết Dao đi mấy chục bước, hệ thống sẽ có cảnh báo cảm giác an toàn giảm 1 điểm. Liên tiếp khấu trừ 15 điểm, mới không có tiếp tục sụt giảm.
Hoàn hảo, còn lại 85 điểm, sẽ không dẫn đến Thất hoàng tử biến thành mập mạp hắc ám.
Tiết Dao quay đầu nhìn lại Thanh Khung điện đã cách một khoảng thật xa.
Hắn đi ra khỏi phạm vị nhận biết của bé mập mạp
Long Ngạo Thiên còn nhỏ này thật đáng sợ, mở ra hai mạch nhâm đốc càng khó ứng phó hơn rồi. Sau này thật sự gặp cao nhân truyền thụ tuyệt học, vậy còn đáng sợ đến mức nào!
Ngày hôm sau, dựa theo kế hoạch, Tiết Dao theo đội ngũ của Thái tử rời khỏi kinh thành. HunhHn786
Trước khi leo lên thuyền đi Chiết Giang mua lương thực, Tiết Dao lại nghe thấy hệ thống cảnh báo cảm giác an toàn của bé mập mạp giảm 1 điểm.
Sao cách xa như vậy còn có thể giảm điểm?
Tiết Dao lo lắng vô cùng nhắm mắt lại.
Bé mập mạp này không cho người ta bớt lo!