Hệ thống vẫn đang ngồi trong không gian khóc lóc sướt mướt, thương tiếc tiền vì sáu gói socola thượng hạng bị Tử Du chấn lột kia. Hệ thống nghe Tử Du trả lời liền từ bi thương chuyển thành thù hận, nên đã dũng cảm bật lại cô:
“Đã nói bao nhiêu lần là bổn hệ thống không có ngu ngốc rồi mà. Kí chủ mới là đồ ngu ngốc.”
Tử Du thấy kế khích tướng của mình đã thành công, cô liền vui mừng mở cờ ở trong bụng. Sau đó cảm thấy hiệu quả chưa đủ tốt liền tiếp tục khiêu khích hệ thống:
“Mi nói mi không ngu ngốc, vậy thì mi dám chứng minh không?”
Hệ thống đã bị kế khích tướng của Tử Du làm mất hết đi lí trí, nó hùng hùng hổ hổ lên tiếng khẳng định:
“Chứng minh thì chứng minh bổn hệ thống sợ người chắc!”
Tử Du lại cười gian xảo, Tử Du suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu đố cho hệ thống trả lời để chứng minh:
“Có hai con cua, một con cua màu đỏ có chân dài 15 cm. Còn con còn lạ kia màu xanh chân dài 10 cm, hai con cùng chạy đua vậy hỏi con nào về đích trước?”
Hệ thống nó sau khi nghe xong liền dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tử Du. Chưa tới 20 giây, nó đã nhanh chóng đưa ra đáp án:
“Cái này đến một đứa trẻ học mẫu giáo nó cũng đoán ra được huống chi là ta, tất nhiên là con cua màu đỏ rồi, vì chân nó dài hơn nên sẽ bò về đích nhanh hơn.”
Tử Du hận không thể ôm miệng cười phá lên thật to. Sau đó cô nhìn hệ thống với cái ánh mắt viết thẳng thắng lợi, như đang nói nó là đồ thiểu năng trí tuệ rồi:
“Ha ha! Mi nên chấp nhận sự thật đi hệ thống ngu ngốc à. Con cua màu đỏ là con cua đã chín, mà đã chín rồi thì nó bò về đích bằng niềm tin hả con?”
Khi Tử Du đang vui vẻ khi hố được hệ thống một phen, thì bỗng dưng chiếc xe dừng lại, Thanh Sương thấy cô đang lơ đãng nên ở một bên nữa nhở cô:
“Chị ơi, ở đây có cảnh đẹp chúng ta mau xuống đi bộ ngắm cảnh đi.”
Tử Du đang vui vẻ cũng không có để ý nhiều tới xung quanh mà bước xuống xe đi tới bên cạnh của Thanh Sương, bỗng dưng bị tiếng hát quốc ca từ gần đó vọng lại làm cho đứng hình.
Phía trước mặt của cô và Thanh Sương là một cái sân cỏ cỡ lớn. Một đám người toàn thân mặc cảnh phục, đang vừa chạy vừa hát quốc ca. Còn một đám thì đang học thao lắp trúng, khi cô đang ngẩn ngơ đứng đó thì nghe được đám người mới chạy xong đứng nghiêm trang trước mặt một người và hô to:
“Báo cáo huấn luyện viên Quân, chúng tôi đã thực hiện chạy đủ 12 vòng sân rồi ạ.”
Người đó không ai khác chính là Quân Thiên. Anh đang huấn luyện thì cảm giác được một ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình nên theo thói quen và phản xạ anh quay lại nhìn về hướng của Tử Du. Ánh mắt của hai người chạm vào nhau khiến cho Tử Du run run tay làm rơi túi xách ngồi thụp xuống đất.
Thanh Sương thấy hành động của Tử Du như vậy liền chạy tới lo lắng hỏi tham và an ủi Tử Du. Nhưng Tử Du giường như chìm đắm vào thế giới riêng của mình nên không có nghe thấy những gì Thanh Sương nói với cô.
“Chị Du chị đừng làm em sợ mà, có chuyện gì vậy chị, chị thấy khó chịu ở đâu hả?”
Quân Thiên thấy Tử Du như vậy lòng anh cũng nóng như lửa đốt nhanh chóng giải tán đám thực tập viên, rồi không màng tới những ánh mắt khó hiểu của mọi người mà nhanh như một cơn gió chạy tới bên cạnh Tử Du, dang hai tay ra dịu dàng ôm cô vào lòng.