“Cũng trễ rồi, cậu chủ cũng nên nghỉ ngơi đi phải không? Tôi cũng phải đổi lại với Kelcey rồi.” Aloin đứng dậy vươn vai, hắn nháy mắt với Khan một cái trêu chọc rồi quay người rời khỏi phòng.
Khan vẫn ngồi trên trường kỷ, ngoài mặt tỏ vẻ trầm ngâm nhưng bên trong đã cuộn sóng không biết bao nhiêu lần. Nếu như hắn không nhớ nhầm thì nghi thức chào hỏi đó là của một chủng tộc đã biến mất từ ba trăm năm trước, giờ chỉ còn là cát bụi và lịch sử. Kelcey chắc chắn là con người rồi, vậy không lẽ Aloin là…
“Thiên thần.”
Kahan xuất hiện từ sau gáy của Kha, trườn ra trước mặt Khan một khoản, hắn đối mặt với Linh Hồn Sơ Khai của mình, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đôi mắt đen láy. Từ khi nào mà mày hắn đã nhíu chặt đầy ưu sầu. Nhưng mà, không sầu sao cho được đây? Thiên thần, là Thiên thần đó!
“Chủng tộc này biến mất rồi mà.”
“Thú vị quá.”
“Kahan chơi nữa!”
“Đây không phải là trò chơi.” Kahan thở dài. “Trò chơi kiểu gì mà kêu phục sinh cả một chủng tộc chứ? Ta muốn đầu hàng.”
“Chủ nhân ngốc nhát gan!” Kahan chê bai trong khi cả thân cứ uốn éo qua lại.
Khan chẳng quan tâm.
Tuy rằng hắn không nhớ gì nhiều về cốt truyện nhưng mà sự biến mất của một chủng tộc trong tám đại chủng tộc không phải là chuyện bí mật gì. Thậm chí nó còn trở thành điều bí ẩn không thể giải đáp trong lịch sử cơ mà. Ngay cả khi Saul chó điên trong diễn biến cốt truyện mà hắn còn nhớ được cũng chưa mở ra cửa ải phục sinh tộc Thiên thần hay là tiết lộ manh nha nguyên nhân tộc Thiên thần bốc hơi khỏi thế gian.
Nói gì thì nói, nhìn nhận kiểu nào đi chăng nữa thì cửa ải phục sinh một chủng tộc này không hề đơn giản chút nào. Xem cách mà Aloin kiên nhẫn trong chuyện này là biết thừa, hơn nữa chính anh ta cũng thừa nhận nó không hề dễ dàng còn gì.
“Điên cả đầu.” Khan chắc lưỡi một cái rồi quyết định quăng những chuyện này ra sau đầu, điều quan trọng trước mắt là mua cho Saul một thanh kiếm ở buổi đấu giá rồi nhanh chóng trở về lãnh địa của mình.
Nghĩ như thế, Khan đuổi Kahan trở về cơ thể của mình. Hắn hứa ngày mai sẽ chơi cờ caro với nó rồi ngả lưng lên trường kỷ đánh mật giấc tới nửa đêm.
*
Vào lúc Khan đã sửa soạn xong và chuẩn bị đầy đủ để lên đường tới buổi đấu giá ngầm thì Ibrahim thông báo cho hắn một tin không vui chút nào.
“Guendolen mất tích rồi.” Ibrahim đưa cho Khan một tờ giấy gấp vuông gọn gàng. “Cậu ta có để lại cái này trong phòng mình.”
Khan cầm lấy và mở ra đọc. Bên trong chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi: Cảm ơn ngài vì thời gian qua, hôm nay kẻ hèn này xin từ mà biệt.
“Cái này không gọi là mất tích đâu.” Khan nói. “Bỏ nhà đi bụi thì đúng hơn.” Cũng chẳng đúng lắm, đây không phải nhà của Guendolen, họ không phải “nhà” của gã ta.
“Dù sao thì… tôi còn thấy thứ này nữa.” Ibrahim cho Khan xem một lọ thủy tinh nhỏ chỉ bằng ngón tay cái. Bên trong rỗng không với nút bần có vẻ đã bị bật mở.
Lọ tinh chất ma thuật mà Khan đã dặn Molly hãy đưa cho mỗi người trong đoàn một giọt. Tuy chỉ một giọt thôi nhưng nó là tinh chất ma thuật tinh khiết nhất, một giọt của nó thôi đã bằng một viên đá ma pháp thượng cấp. Thứ này quý giá vô cùng.
Có lẽ Guedolen đã sử dụng tinh chất, và nhờ nó mà gã ta lấy lại ký ức cũng không chừng. Bởi vì dựa theo tính cách của Guendolen trong thời gian mất trí nhớ vừa qua, sẽ không có chuyện gã bỏ đi biệt tăm một cách cẩu thả như thế này. Gã có chỗ nào để đi khi ký ức không còn chứ?
“Con chim đã muốn tung cánh thì phải để cho nó bay đi, huống hồ gì…” Khan đưa lại tờ giấy đó cho Ibrahim. “Nó không hề bị nhốt trong cái lồng nào.”
Ibrahim nhận lại tờ giấy, cất nó đi cùng với lọ thủy tinh rỗng. Ông cung kính đáp, “Cậu chủ nói rất đúng ạ.”
Sau khi chỉnh xong cái khuy măng sét trên cổ tay áo, Ibrahim cũng đưa cho hắn cái áo choàng ngụy trang đã mua trong lúc hắn ngủ. Khan khoác lên người chiếc áo choàng màu trắng, trong khi áo choàng của Ibrahim là màu đen.
“Tại sao của ta lại là màu trắng vậy?” Khan nhíu mày hỏi ông quản gia.
“Vì cậu chủ là cậu chủ chứ sao?” Ibrahim hỏi ngược lại với giọng điệu như thể Khan là một tên ngốc. “Bề tôi nào mà dám ăn bận ngang hàng với cậu chủ chứ ạ?”
Khan uyển chuyển nói, “Thế thì ta có thể bận màu đen, còn các ngươi cứ bận màu trắng.”
“Cậu chủ mặc màu trắng nhìn sang hơn.” Ibrahim khăng khăng. “Màu đen u ám thế này cứ để chúng tôi choàng thôi.”
Khan có cảm giác nếu cứ cãi nhau chuyện thời trang thế này thì chắc tới sáng, hắn đành mặc kệ. Trong lúc đó, Kahan xì xì vài tiếng cười khúc khích hả hê.
“Cha đi đâu vậy ạ?” Bé lớn tỉnh dậy, một tay dụi mắt.
“Tụi con đi nữa.” Bé nhỏ cũng ngồi dậy, hai mắt mở không lên nhưng miệng chóp chép đòi bám theo rồi.
Khan có phần lưỡng lự, và một chút đắn đo. Buổi đấu giá ngầm này không biết có nên cho tụi nhỏ theo không, ở đây là vùng đất của Ác ma, nơi đạo đức và lương tri chỉ là những chiếc mặt nạ giả tạo dựng lên để giữ mối quan hệ hữu hảo với các chủng tộc khác. Buổi đấu giá ngầm không được công khai sẽ càng có nhiều chuyện bẩn thỉu hơn.
Cho dù hai đứa nó là rồng đi chăng nữa thì cũng chỉ là con nít thôi.
“Cha không định cho tụi con theo ạ?” Cặp song sinh đồng thanh nói. “Tụi con sẽ ngoan mà ạ.”
“Không có áo choàng ngụy trang dành cho con nít.” Khan đành nói lời thoái thác.
Song, Ibrahim như không hiểu nỗi lo của hắn mà vui vẻ lên tiếng. “Thật ra để phòng hờ, tôi cũng có mua hai chiếc áo choàng ngụy trang cỡ nhi đồng ạ.” Nói rồi, Ibrahim phất tay một cái, hai chiếc áo choàng màu trắng giống của Khan hiện ra trên cánh tay của ông ta.
Khan nhướng mày, có lẽ Ibrahim đã cố tình chuẩn bị.
“Cậu chủ, biết đâu thiếu gia lớn với thiếu gia nhỏ sẽ thích thứ gì đó ở buổi đấu giá thì sao?” Ibrahim cố ý thì thầm. “Trực giác của loài rồng với báu vật rất nhạy, có thể sánh ngang với giác quan thứ sáu nhạy bén của đám Người lùn đấy ạ.”
Tiểu thiếu gia? Thôi thì cũng được. Nếu có hai đứa con nít mà đi theo hắn không có thân phận rõ ràng thì cũng rắc rối. Đồng thời, ý đồ của Ibrahim quá rõ ràng, cặp song sinh này chỉ là vật đi kèm để đánh giá bảo vật. Khan có thể hiểu. Không phải thứ nào ở những buổi đấu giá ngầm này đưa ra cũng là đồ tốt, và ngược lại, có khi những món được cho là tầm thường lại là vật quý hiếm bị ẩn giấu.
Rồng là loài thích tồn trữ báu vật nhất, như quạ thích những thứ lấp lánh, thì rồng thì cuồng sưu tầm báu vật và lấp đầy hang ổ của mình những đồ quý hiếm khiến người ta thèm thuồng.
“Bé lớn có thể giúp!”
“Bé nhỏ cũng có thể!!!”
Hai đứa hân hoan reo hò, dường như lời thì thầm của Ibrahim chẳng là gì khi tụi nó không nghe sót chữ nào.
Khan không có ý định thuê lao động trẻ em, nhưng trông cặp song sinh thật sự muốn đi chứ không phải miễn cưỡng nên Khan chỉ lưỡng lự một chốc là đồng ý. Song hắn có dặn dò hai đứa phải tuyệt đối ngoan ngoãn và không được rời khỏi Khan thì hắn mới cho phép cặp song sinh đi theo. Tất nhiên, chúng nó háo hức đồng ý chỉ sợ Khan sẽ đổi suy nghĩ.
Khi bọn họ rời khỏi phòng, ba người Saul, Lai và Kelcey đã đợi ở bên ngoài. Họ đồng loạt nhìn Khan rồi nhìn xuống cặp song sinh đang bận áo choàng màu trắng cỡ nhỏ, mỗi đứa một bên nắm chặt lấy tay Khan. Vì đã đánh dấu phép thuật nhận diện bằng ma lực của Ibrahim nên trông ba người họ không khác gì bận chiếc áo choàng bình thường. Song, nhân dạng của họ sẽ bị bóp méo trong mắt người khác.
“Sao lại dắt hai đứa phiền phức này theo làm gì?” Saul chau mày hỏi Khan.
“Phải đó, sao là có chú phiền phức ở đây?” Bé lớn không hài lòng.
“Phiền phức, đồ phiền phức!” Bé nhỏ cũng bất mãn theo anh trai.
Có vẻ như nhân vật chính chẳng thể hòa đồng được với ai cả. Cậu ta tính gây thù với cả thế giới hay gì? Cũng dám lắm.
“Cậu lớn rồi, đừng có ăn hiếp con nít nữa.” Khan tốt bụng khuyên can.
Mà có vẻ lời khuyên của hắn khiến nhân vật chính thấy sốc, cậu ta giật vai một cái rất nhẹ rồi mặt mày lập tức lạnh tanh. Trông chẳng khác gì muốn giết người.
Khan nhanh trí chọn im lặng là vàng.
“Mà sao… anh lại đi theo?” Khan tò mò hỏi người mà hắn tưởng rằng sẽ không có mặt trong lúc này.
Nếu như Aloin thật sự là Thiên thần thì hẳn là anh ta sẽ ghét Ác ma lắm. Trong khi buổi đấu giá ngầm của Ác ma không thể nào thiếu bóng dáng và những việc làm bẩn thỉu của bầy lũ Ác ma được.
“Tôi tò mò thôi.” Kelcey chỉ đáp đơn giản.
Phản ứng điềm tĩnh này không phải là Aloin. Thế thì, hẳn là Kelcey mới là người muốn đi.
“Molly bảo sẽ ở lại tách hết đá đốm đen ra và lọc tinh chất. Rồi tìm cách xử lý vỏ đá xem có thể dùng nó chế tạo trang bị hay khí giới được không.” Lai hăng hái báo cáo. “Elijah thì cậu ấy bảo rằng không muốn gây phiền phức cho chủ nhân nên sẽ ở lại phòng nghiên cứu cây quyền trượng hách dịch đó thêm ạ!”
“Đừng làm nổ phòng khách sạn đấy…” Khan không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, dù rằng không có đương sự ở đây.
Có lẽ sau sự việc của Alessandro, không những thúc đẩy quyết tâm của cậu ta mà còn khiến cậu ta tự ti thêm thì phải? Khan đoán chừng Elijah không ra mặt là không dám nhìn mặt hắn đây mà.
Lai vâng dạ, vui vẻ đáp, “Tôi có dặn trước rồi, chủ nhân yên tâm ạ!”
Khan gật đầu. Hắn nhìn lại đội hình, nếu loại trừ hắn và cặp rồng song sinh không thể biến hóa này ra thì đây là đội hình có sức sát thương vô địch rồi nhỉ? Hắn chưa đánh giá được năng lực của Kelcey một cách chính xác nhưng có vẻ anh ta cũng không thuộc dạng yếu ớt đâu.
Chắc mình sẽ an toàn thôi. Khan đã ôm tâm lý ăn may của mình và nghĩ như thế đấy.
—–
8 giờ tối Chủ Nhật sẽ có Mini Game trên page Tiên Sắc Xám để tặng card bo góc Anh trai. Mọi người rỗi thì tham gia nhé!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Xám đến tận bây giờ!!!