“Nếu hắn hỏi là ai, tôi biết trả lời thế nào?” Cậu bạn này thật biết phối hợp .
“Mạch Đinh.”.
An Tử Yến đi vào WC, nói với tất cả nam sinh trong đó: “Tôi muốn dùng WC, phiền các cậu ra ngoài.” Bổ sung một chữ “phiền”, coi như hắn lịch sự .
Có người không phục: “Dựa vào cái gì a, cậu muốn dùng thì đuổi chúng tôi để làm chi.”.
An Tử Yến bắt đầu mất kiên nhẫn, cau mày: “Bởi vì lão tử thích đi WC một mình.” Bị đe dọa như vậy, các nam sinh đành phải phẫn nộ rời đi, An Tử Yến nhìn đồng hồ, đã qua năm phút đồng hồ .
Cậu bạn kia đến gửi lời nhắn, Dư Thắng có chút đắc ý nói: “Tiểu Lục, tớ đã nói cái thằng đấy rất tao mà, còn giả bộ cự tuyệt, giờ chẳng phải hết nhịn nổi nữa rồi đấy ư, không kịp đợi tớ đi tìm nó, đi, Thắng ca mang cậu đi trải nghiệm.” Dư Thắng sửa sang lại tóc mình một chút, huýt sáo đi về phía WC. Hai người vừa bước vào WC, An Tử Yến liền khóa cửa lại .
Dư Thắng và Tiểu Lục quay đầu lại, thấy không phải Mạch Đinh, mà là một tên xa lạ. Dư Thắng cao thấp đánh giá An Tử Yến, tiến về phía trước: “Tôi còn tưởng là Mạch Đinh, có điều, cậu thật đúng là cực phẩm, tuy rằng hơi cao, nhưng rất hợp với khẩu vị của tôi, so với loại hàng như Mạch Đinh tốt hơn nhiều, sao hả, bảo tôi tới đây, là muốn làm ở chỗ này?”.
An Tử Yến thoáng cười lạnh, đi về phía bồn rửa mặt, vặn vòi nước .
Dư Thắng đến phía sau An Tử Yến: “Sao vậy, còn thẹn thùng?” Dứt lời định đặt tay lên người An Tử Yến, bị An Tử Yến bắt được, kéo lấy tóc Dư Thắng ấn đầu vào trong nước: “Cái miệng thật đúng là không sạch sẽ, để tôi giúp cậu rửa.”.
Dư Thắng muốn giãy dụa, lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể động đậy, Tiểu Lục chạy lại hỗ trợ, bị An Tử Yến hung hăng đá một cước vào bụng, lát sau, An Tử Yến kéo tóc Dư Thắng lên, hai tay Dư Thắng vung đập loạn xạ, thở không nổi, nước bọt bắt đầu chảy ra: “Người của tao mà mày cũng dám động vào, chán sống rồi à.”.
Nói xong càng ra sức ấn đầu Dư Thắng vào trong nước, Tiểu Lục nhìn An Tử Yến, thấy dáng vẻ hắn hoàn toàn là muốn giết chết Dư Thắng, sợ tới mức muốn kêu cứu, An Tử Yến lạnh lùng quay đầu, đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt.” Tiểu Lục không dám há mồm, vì sao người đàn ông này khiến người ta cảm thấy đáng sợ như vậy .
Khi đầu của Dư Thắng được nhấc lên khỏi mặt nước, hắn đã xanh cả mặt, An Tử Yến ném Dư Thắng xuống đất, lấy ra dây thừng đã chuẩn bị từ trước trói hai tay hai chân Dư Thắng lại, sau đó ngồi xổm xuống: “Thích làm người khác lắm hả, cho mày nếm thử tư vị khi bị làm là như thế nào.”.
Dư Thắng luống cuống: “Mày, con mẹ nó mày là ai, tao căn bản không biết mày, tao đâu có chạm vào người nào của mày, mày nhận sai người rồi.”.
“Có quen Mạch Đinh không?”.
“Mày nói nó? Tao căn bản còn chưa làm gì nó, tao thừa nhận tao muốn thượng nó, nhưng tao còn chưa…”.
Dư Thắng chưa nói hết, An Tử Yến liền tặng cho hắn một cái bạt tai: “Nếu mày đã làm gì cậu ấy, sẽ không được đãi ngộ như vậy đâu.”.
An Tử Yến lấy từ trong túi ra một đống bút bi ném tới trước mặt Tiểu Lục: “Cho cậu chọn, không phải đặt ở mặt sau của hắn, thì đặt ở mặt sau của cậu.” Khẩu khí của An Tử Yến không để người khác cự tuyệt, Tiểu Lục nhìn đám bút bi màu sắc sặc sỡ trên đất, nhìn nhìn Dư Thắng, hai tay run rẩy cầm bút lên .
“Tiểu Lục, cậu mẹ nó muốn làm gì, cậu muốn chết phải không?”.
An Tử Yến lại xem đồng hồ: “Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian.”.
Tiểu Lục cởi quần Dư Thắng, nuốt nước bọt, hai tay run đến lợi hại, cầm một cái bút nhét vào mông của Dư Thắng, tiếp đó là cái thứ hai, thứ ba, thứ tư….Dư Thắng đau đến mức ứa mồ hôi lạnh phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay cả khí lực mắng chửi cũng không có. Máu từ đằng sau chảy xuống, hình ảnh vô cùng thê thảm, An Tử Yến mở cửa WC ra, quay đầu lại nhìn lướt qua Dư Thắng trên đất: “Nếu lại có lần sau, cậu cứ thử mà xem.”.
Dứt lời đạp mạnh vào cánh cửa rồi đi .
An Tử Yến trở lại phòng học, vừa đúng hai mươi phút, hắn ngồi bên cạnh Mạch Đinh, cấm lấy balô của Mạch Đinh lục tìm này nọ, thấy balô của mình trở nên lộn xộn, Mạch Đinh hỏi: “Rốt cuộc anh đang tìm cái gì?”.
An Tử Yến tìm thấy thuốc nhỏ mắt, ngẩng đầu, nhỏ hai giọt lên mắt mình .
“Sao vậy? Đau mắt à?”.
“Không phải, ban nãy vừa nhìn một thứ bẩn thỉu.”.
Lúc vào học, rất nhiều người phát hiện bút của mình không cánh mà bay .
______________________________________.
Mạch Đinh theo An Tử Yến về căn phòng gần trường học mà An Tử Yến vừa thuê, sau khi đóng cửa lại, Mạch Đinh rốt cuộc mở miệng: “Cậu đi đâu mà lâu như vậy? Không nói một tiếng cứ thế mà đi, cậu có biết thời gian qua tớ vất vả, khổ sở thế nào không, sao cậu có thể nhẫn tâm bỏ lại tớ?”.
An Tử Yến tựa vào sôpha, rốt cuộc đem tất cả mọi chuyện kể hết cho Mạch Đinh. Mạch Đinh sững sờ tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, thì ra mấy ngày nay chịu thống khổ không chỉ có một mình mình .
An Tử Yến kéo Mạch Đinh vào trong lòng: “Ngoan, hiện tại không phải tớ đã trở lại rồi sao?”.
Mạch Đinh từ cổ áo của An Tử Yến thấy được vết thương bên trong, có chút đau lòng: “Còn đau không?”.
An Tử Yến lắc đầu, Mạch Đinh tiếp tục hỏi: “Cậu có từng nghĩ rằng, sẽ không quay trở lại đây nữa, hoặc là tớ đã quên cậu.”.
“Không có, hơn nữa tớ nhất định phải trở về.”.
“Vì sao?”.
“Bởi vì ngày mai là sinh nhật cậu.”.
Mạch Đinh rốt cuộc nhịn không được, nhịn không được, mũi chua xót, rơi lệ đầy mặt .
Nước mắt thấm đẫm quần áo của An Tử Yến, ấm áp mà ẩm ướt .
“An Tử Yến, tớ rất nhớ cậu.”.
Rốt cuộc cái gì mới được coi là hạnh phúc? Nắm tay nhau ngắm ánh chiều tà, cùng uống một ly nước ngọt ngào, mặc quần áo giống nhau, đút thức ăn cho nhau hay đêm đêm triền miên trên giường?.