Em tôi hỏi: “Lấy bông chặn lại rồi dán băng keo được không?”
Tôi mỉm cười, chỉ ra ngăn kéo bàn học, “Trong đó anh có băng cá nhân đấy. Lấy cho anh một cái đi.” Là Tuấn Anh mua cho hồi tôi bị đứt tay.
Tay An Bình vì lo lắng mà run run nên tôi tự dán cho mình. Làm xong hết rồi thì lấy khăn giấy lau nước mắt cho em ấy.
Tôi chọc ghẹo, “Lớn thế này mà còn khóc nhè. Lêu lêu~”
An Bình không vui, khuôn mặt quạu lên, hít hít mũi, “Em sợ anh bị mù.”
Tôi cười cười, bẹo má em ấy: “Mù sao được mà mù! Mù thì ngày mai sao mà đi nhổ nấm với em được.”
Đúng vậy! Hôm nay tôi đã nói dối Tuấn Anh.
Chẳng có phải tới nhà ông ngoại gì cả mà do mấy bữa nay mưa, em tôi đi leo đồi tìm được nhiều nấm mối nên tôi muốn đi theo cho vui.
Hồi xưa, mỗi lần mưa xuống, sau vườn nhà tôi cũng mọc nhiều nấm mối lắm, ăn ngọt bùi, còn thơm béo nữa. Nhưng mấy năm gần đây, không biết tiết trời khí hậu thay đổi thế nào mà nấm mọc rất ít, nhiều khi hái chỉ đủ ăn một bữa.
Hai ngày nay, An Bình đều nhổ được cả bao, phần thì đem bán, phần để lại nấu ăn. Hỏi ra mới biết, em ấy đạp xe đi leo đồi từ sớm tinh mơ. Nấm này phải hái sớm mới tốt, mặt trời càng lên cao thì càng bung to, lúc ấy sẽ dính nhiều bùn đất vào phiến nấm, rất khó rửa sạch.
Cũng không hẳn là tôi ham vui bỏ bê Tuấn Anh. Thứ nhất, tôi muốn đi nhổ nấm phụ em Bình bán kiếm tiền, thứ hai là muốn cho nhà Tuấn Anh một ít. Ngày tôi còn nhỏ, loại nấm này mọc tràn lan nên rất rẻ, nhưng dạo gần đây rất ít nơi có, giá thành đẩy lên cao, mắc vô cùng.
Đồ vừa đắt tiền vừa ngon như thế chắc nhà cậu ấy không chê đâu nhỉ?
Gia đình Tuấn Anh rất tử tế, chỉ là do nhà tôi nghèo hơn hẳn nhiều bậc nên tự bản tôi hay suy diễn lung tung. Bây giờ còn đỡ, chứ hồi xưa tôi toàn tưởng tượng nếu nhà Tuấn Anh mà nuôi gà chắc nhà tôi sẽ nhỏ bằng một phần mười cái chuồng gà của nhà cậu ấy. Đến giờ cơm thì lại nghĩ, nhà giàu như thế chắc ăn cục vàng cục bạc chứ không nuốt hạt gạo như mình đâu. Tuấn Anh nghe tôi kể lại thì cứ ôm bụng cười lăn cười bò. Còn rủ tôi hôm nào thử bỏ một cây vàng lên chảo xào xả ớt ăn xem có vị gì chứ cuộc đời cậu ấy chưa từng được nếm qua.
Tôi nghĩ đến đó thì phì cười.
An Bình hậm hực, “Anh còn cười được hả? Suýt nữa thì đui mẹ con mắt rồi.”
“Đừng nói bậy!” Tôi vỗ nhẹ lên tay em ấy.
“Suýt nữa thì đui con mắt rồi.” Bình sửa lại.
Tôi thở dài, “Suýt chứ đã đui đâu. Chút nữa mẹ về đừng có kể nghe chưa!”
“Cứ kể đấy!” An Bình khoanh tay ngồi lên thành giường.
Tôi nhéo bắp chân em ấy, “Kể đi rồi anh không đi với em nữa đâu.”
An Bình hất cái tay tôi ra, “Không đi thì càng tốt! Anh đòi đi theo chứ em muốn anh đi à? Mai ở nhà lo mà ngủ đi, còn có sức đi học!”
“…”
Rốt cuộc thằng nào là anh? Thằng nào là em?
Tôi hậm hực liếc lên.
An Bình cũng lườm xuống.
Nếu là ngày xưa, kiểu gì hai anh em cũng nhào tới đánh nhau. Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, An Bình lớn rồi thì hiểu chuyện vô cùng. Hiện tại, ngoài mẹ và Tuấn Anh ra thì chắc chắn em ấy là người thương tôi nhất.
Bình nhe răng, giơ lên nắm đấm, “Mai em chỉ gọi đúng một tiếng thôi đấy. Không dậy được thì nghỉ!”
Tôi bẹp miệng, nói: “Vậy thì anh không ngủ nữa. Anh thức đợi em.”
“Thôi thôi thôi! Được rồi!” An Bình đứng dậy: “Gọi đến khi anh đần độn ra mở cửa được chưa?!”
“…”
Ai đần cơ?
Tôi nhíu mày, “Em nói chuyện kiểu vậy đó hả?”
Em ấy liếc lại, bĩu môi: “Đấy là anh chưa nhìn thấy mặt mình lúc vừa thức dậy đâu. Trông ngu vô cùng!”
“…”
Tôi giật nảy cả người, hỏi lại: “Thật à?”
Phải biết là lâu nay toàn Tuấn Anh được đặc cách nhìn thấy tôi lúc vừa thức dậy đó!
Nhưng nghe em trai nói xong thì tôi không rõ đây là được nhìn hay bị nhìn nữa!
“Chứ em nói xạo anh làm gì?” An Bình nằm nửa người lên nệm, chân vẫn duỗi dài ra lắc lư dưới sàn nhà.
“Ngu như thế nào?” Tôi vội vàng hỏi.
“Mai ngủ dậy rồi anh ra soi gương liền là biết.” An Bình nói xong lại chậc lưỡi, “Cũng không được nhỉ? Soi gương thì cơ mặt tự điều chỉnh lại cho tỉnh táo rồi.”
Tôi cũng lên giường ngồi, hỏi gấp: “Vậy nhìn có đẹp trai không?”
An Bình nhìn tôi một chút rồi cười ha ha ha ha ha ha.
“…”
Không đến mức đấy chứ?
Thấy mặt tôi xụ xuống, An Bình mới ngưng cười mà gật đầu lia lịa: “Đẹp! Vô cùng đẹp! Đảm bảo cô nào nhìn thấy cũng phải chảy cả nước miếng vì quá đẹp!”
Tôi đấm vào đùi nó một cú.
“Áu!” Bình ăn đau phải ngồi bật dậy xoa đùi.
Vừa xoa vừa cuộn nắm tay đấm vào bắp tay tôi một cái.
Tôi biết nó dùng sức nhẹ rồi nhưng vẫn đau, vậy là xoa tay xong thì nhào tới, hai anh em đánh nhau giỡn um xùm tới mệt lử, nằm sải lai ra sàn nhà.
An Bình thở dốc, nhận xét: “Phòng anh rộng thật đấy. Phòng em dưới sàn còn không đủ chỗ nằm.”
Tôi nhéo tai nó: “Diện tích phòng em rộng gấp ba lần phòng anh. Là do em bày bừa cái phòng nhìn thấy ớn luôn. Chỗ đặt chân còn không có chứ đừng nói là nằm. Nguy hiểm quá Bình ơi! Sao không làm mấy thứ linh tinh đó dưới chuồng heo ấy? Để phòng đó mà ngủ thôi.”
Tôi nói thật chứ không phải nói kháy em trai đâu. Nhà tôi hồi xưa nuôi nhiều heo, bây giờ không nuôi nữa thì sửa lại thành nơi chứa đồ. Cả nhà đều quen gọi là chuồng heo rồi chứ không gọi nhà kho như người ta.
An Bình ngồi dậy, lắc đầu, “Không được. Em thích làm xong là lăn ra ngủ luôn chứ không đi đâu nổi nữa. Nếu làm ở chuồng heo thì em cũng ngủ ở chuồng heo luôn.”
“…”
Thôi. Từ bây giờ phải tập sửa miệng thành nhà kho mới được.
Tôi cũng ngồi dậy, kiên quyết hỏi ra cho bằng được chuyện ban nãy. Tôi muốn biết lúc mình vừa ngủ dậy thì trong mắt Tuấn Anh sẽ cảm thấy như thế nào? Nếu thực sự tệ đến mức xấu đau xấu đớn thì tôi chỉ cho cậu ấy lên buổi tối rồi đuổi về chứ không cho ngủ lại nữa.
“Nói thật cho anh biết đi~ Lúc mới ngủ dậy trông anh như thế nào?” Tôi lắc cánh tay An Bình mà xuống giọng năn nỉ.
An Bình nhìn tôi rồi cười cười, “Trông anh ngu ngu đó.”
“Chi tiết hơn đi~”
Em ấy ngoan lắm, bắt đầu nghiêng mặt, liếc mắt, chớp chớp suy nghĩ. “Em không biết diễn tả, nhưng mà không xấu đâu. Anh yên tâm đi. Nhưng thực sự là trông ngu thật. Nó kiểu đối ngược với anh lúc thường ngày.”
“Thường ngày anh thế nào?” Tôi hỏi.
“Anh hay nghiêm mặt lắm! Có nhiều lúc anh la mà em còn tưởng thật. Sợ vãi đái luôn ấy!”
Tôi thở dài, “Lần nào anh cũng la thật hết. Anh la giỡn với em làm gì? Mà có khi nào thấy em sợ đâu?”
An Bình bật cười, gật đầu chắc nịch: “Có. Một năm đôi ba lần sợ thật. Là do em không tỏ ra ngoài thôi chứ trong lòng giật bắn cả người. Mấy lần còn tưởng anh sẽ giận cạch mặt em luôn rồi ấy chứ!”
Tôi cũng buồn cười. Một năm ba trăm sáu mươi ngày thì hết ba trăm ngày gây chuyện rồi. Đôi ba lần sợ thật thì tính là gì?
Tôi vòng về chủ đề dính líu tới Tuấn Anh, “Chắc chắn là không xấu chứ?”
An Bình gật gù, “Không xấu. Kiểu ngơ ngác đó, nhìn rất dễ chịu. Em còn có cảm giác những lúc như thế thì xin cái gì anh cũng sẽ cho.”
Tôi buồn cười, hỏi lại: “Vậy sao em không xin? Đã bao giờ em muốn gì mà anh không cho đâu.”
An Bình bĩu môi, “Hồi bé chưa biết gì thì mới xin. Bây giờ em lớn rồi, hiểu chuyện rồi, em sẽ lo cho anh. Sau này em kiếm được tiền cũng để nuôi anh hết!”
Rõ ràng là đang nói chuyện vui vẻ mà mắt tôi nóng hổi lên. “Vớ vẩn! Sau này làm có tiền thì phụ giúp mẹ một ít. Còn bao nhiêu thì để dành mà mở gì đó buôn bán, rồi cưới vợ sinh con. Anh cũng là đàn ông con trai, sẽ tự làm ra tiền, sao em phải nuôi anh? Em còn nhỏ, đừng nghĩ cũng đừng nói mấy lời như vậy.”
An Bình quạu lên: “Sao không được nghĩ? Anh lúc nào cũng muốn lớn lên lo cho mẹ cho em, sao lại cấm em không được làm như thế? Bộ chúng ta không phải anh em ruột à?”
Tôi căng khoé mắt, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống, “Đương nhiên chúng ta là anh em ruột. Mãi mãi là như thế. Nhưng anh là anh trai, anh sẽ…”
“Anh trai thì sao?” An Bình cắt lời tôi, “Bộ cứ làm anh thì phải nhận hết trách nhiệm về người à?”
Em ấy vỗ lên ngực mình, dùng lực rất mạnh khiến tôi giật nảy cả người, “Anh nhìn xem em thua tuổi anh mà xác còn to hơn anh biết bao nhiêu đây! Tay chân em lành lặn bộ không thể làm việc phụ anh à?”
“Não của em ngu dốt nên em mới muốn dùng sức kiếm tiền cho anh ăn học. Anh cứ để đầu óc thoải mái đi. Bây giờ còn nhỏ thì làm việc nhỏ, mai mốt lớn rồi em sẽ làm việc có nhiều tiền hơn. Sau này anh vào thành phố đi học đại học, em sẽ cùng mẹ gửi tiền lên nuôi anh!”
Khoang mũi tôi chua xót, chút nước lăn tăn níu lấy khoé mi nãy giờ cũng chính thức không kiềm nổi nữa.
Giọng tôi lí nhí, “Tuổi của em lẽ ra không nên lo nghĩ những chuyện như thế này…”
An Bình cũng hít mũi, gật đầu: “Đúng là vậy đấy! Mấy thằng bạn em tầm này vẫn còn khóc vì đến giờ đói mà cơm chưa có ăn kia.”
“Nhưng anh nhìn lại xem! Sống ở căn nhà thế này muốn không trưởng thành sớm cũng khó!”
Em ấy bặm môi, nhìn sang tôi, hằn học nói: “Em là già dặn trước tuổi nhờ nhìn thấy anh ăn đòn đấy!”
Lồng ngực tôi run rẩy.
“Ba đánh, mẹ cũng đánh.” An Bình thở dài.
“Nhưng ít ra mẹ đánh còn là do sợ anh không lo học, lớn hơn thì không đánh nữa. Còn ba thì…”
“Em luôn cảm thấy bản thân mình lớn hơn anh.”
“Kể cả mấy thằng bạn do lăn lộn mà quen được cũng nhầm tưởng anh là em trai của em.”
“Nhiều lúc em ước gì anh là con gái.”
Tôi nhìn em ấy.
An Bình nghiến răng: “Em nói thật đấy! Em đã nghĩ có khi nào anh là con gái yếu ớt thì ba sẽ nương tay, chẳng nỡ đánh hay không? Con gái biết khóc, không cứng rắn chịu nhẫn nhục như anh thì ba sẽ mềm lòng hay không?”
“Anh là con gái thì em sẽ thoải mái mà lo lắng, bảo vệ. Còn anh bây giờ, em nói cái gì thì hở ra là cãi lại cái đó không à!”
“…”
Bắt đầu đưa mồm đi chơi xa rồi đấy!
Tôi đang khóc cũng phải bật cười, nhắc nhở: “Anh chỉnh để em tốt lên mà em cho là anh cãi lại?”
Tôi hít mũi, bẹo má nó mà lắc lắc một chút: “Rốt cuộc thì ai là anh, ai là em đây?”
An Bình hất tay tôi ra, vẫn làm bộ dạng cau có, “Bởi vậy nên em mới nói là ước!”
“Dù anh là chị gái thì em cũng không được quát anh như thế đâu.” Tôi tiếp tục chỉnh em ấy.
An Bình cãi lại: “Được hết! Con gái là phái yếu! Cần phải bảo vệ!” Nói xong lại bổ sung, “À, trừ con Ánh Dương ra. Nó đánh nhau còn mạnh hơn em.”
Tôi vỗ gáy Bình, nạt nhẹ: “Thằng này! Phải gọi là chị Ánh Dương chứ! Hoặc là bạn cũng được. Sao suốt ngày gọi người ta là con này con kia? Như vậy là hỗn, có biết không?”
An Bình ngồi tránh xa tôi ra, ‘Xì’ dài một tiếng, bĩu môi nói: “Đó là anh chưa nhìn thấy nó quậy đâu…”
Tôi nhăn mặt, ngắt lời, “Quậy hay không quậy thì cũng không liên quan đến việc em hỗn đâu. Anh không thích như thế chút nào.”
Em tôi gân cổ lên, “Chứ con Ánh Dương gọi em là thằng thì sao?”
“…”
Tôi cạn lời, thở hắt ra một hơi, “Em vốn dĩ là thằng còn gì? Chứ không lẽ muốn làm con gái sao?”
“Không phải!” An Bình nạt lại tôi, “Sao nó không gọi em là anh mà em phải gọi nó là chị?”
“…”
Tôi tức đến bật cười ra thành tiếng, cuối cùng không nhịn được, phải nằm xuống sàn ôm bụng cười.
Tôi nhắc nhở em ấy: “Nhưng Ánh Dương lớn tuổi hơn em.”
An Bình: “…”
Thấy mặt nó nghệt ra như ngỗng thì tôi càng cười dữ dội.
An Bình tức giận, đá chân tôi mấy cái, nói: “Thế nó đánh em thì sao? Em không được gọi nó là con chắc?”
Tôi hỏi: “Đánh giỡn chứ gì? Tụi em chọc ghẹo nhau suốt.”
“Đánh thật.” Em ấy nhấn mạnh giọng điệu, “Bây giờ ở chung phe mới giỡn chứ ngày xưa nó đánh em tới má nhận không ra!”
Lại còn phe phái cơ đấy! Bọn con nít này lắm chuyện thật!
Nhưng quan trọng là, “Ánh Dương đánh em hồi nào?” Gì mà dữ dội tới mức má nhận không ra? Có nói quá không?
An Bình nghiến răng ‘kèn kẹt’, đảo mắt hậm hực kể lại. “Hồi xưa, lâu lắm rồi, lúc đó chưa chơi thân với nhau. Em với nó từng đánh nhau giành địa bàn một lần.”
“Địa bàn?” Tôi dở khóc dở cười hỏi lại.
An Bình gãi đầu, giải thích: “Thì là đất trong khu cư xá A81 đó.”
À… Chỗ đó là nhà nước tạm thời bỏ hoang.
Tôi nói: “Thì chơi chung đi. Chỗ đó có phải của tụi em đâu mà tranh giành.”
“Anh đi mà nói với con Ánh Dương ấy!” An Bình lại giận dữ: “Rõ ràng là tụi em chơi ở khu đó trước, sau đó tụi nó mới tới, đến khi tụi em lên lần nữa thì bị tụi nó đánh đuổi về.”
Tôi sửng sốt, Ánh Dương dữ đến như vậy? Sao không giống với cô bé tôi quen một chút nào! Ánh Dương đúng là có cá tính mạnh bạo nhưng em ấy từng nói sẽ không bao giờ vô cớ gây sự với ai mà?
Có thể tôi không hiểu tính nết Ánh Dương nhưng còn thằng nhóc bên cạnh này thì…
… Rất hay bốc phét!
Không ai hiểu rõ em trai mình hơn tôi cả.
Tôi hỏi lại cho chắc chắn: “Em phải làm gì thì người ta mới vậy chứ?”
“Em đã kịp làm gì đâu! Mới nói có một câu thôi à!” An Bình bĩu môi.
“Câu gì?” Câu này mới là mấu chốt trọng điểm nè.
Em tôi gãi tai, tự nhiên cười cười mà không nói chuyện.
Tôi cũng bật cười, duỗi chân đá chân em ấy, “Nói cho anh nghe coi.”
An Bình cười ha hả, khai thật, “Em nói là ‘Con chó cái kia! Mau trả địa bàn lại cho bố mày!’ Ha ha ha ha!”
Tôi vừa tức vừa buồn cười, đạp cho nó mấy phát, “Hỗn như vậy bị ăn đòn là đúng rồi. Gặp anh thì anh cũng đánh.”
“Nhưng nó đánh dữ lắm anh!” Em tôi kể: “Tụi nó có cả trai cả gái, nhưng nhìn không nhiều người bằng bên em đâu. Em còn tưởng mình thắng chắc rồi. Ai ngờ đâu nó chả thèm nói chuyện gì hết mà vui vẻ chạy lon ton lại y như muốn nịnh nọt ấy. Thế mà đạp cho em một cước nằm thẳng cẳng. Cả đám bắt đầu vào quần ẩu còn riêng nó đánh em chúi mặt xuống cát. Anh biết nó đạp lên lưng em rồi cúi xuống nói gì không?”
“Nói gì?” Tôi hỏi.
“Nó bắt em gọi nó là bà cố nội thì mới tha cho!”
“Rồi em có gọi không?” Tôi cố nhịn cười.
“Có!!!” An Bình đỡ trán, đáp: “Không gọi thì về nhà thế nào được? Nó còn doạ sẽ tụt quần em ném lên ngọn cây nữa!”
Tôi lăn ra cười.
Hai cái đứa này tính tình ngang tàng y như nhau. Một đứa muốn thành chị đại, một thằng đòi làm đại ca. Bây giờ đã hợp lại một phe phái đụng đâu quậy banh nóc tới đó rồi.
An Bình hậm hực: “Bởi vậy em mới phải đi học võ đấy! Con gái dữ dằn như thế thì còn lâu em mới gọi là chị!”
Lại quay sang tôi, cười cười: “Tự nhiên nhắc tới nó lại không muốn anh là con gái nữa. Anh mà hung dữ như nó thì chắc em vừa khóc lóc vừa quỳ lạy xin tha quá.”
Tôi cười đau cả bụng.
An Bình lại nói: “Nhưng anh không là con gái thì không lấy anh Tuấn Anh được.”
“…”
“Hay là hai người sau này đừng lấy vợ nữa? Cứ vậy mà về sống với nhau thôi?”
“…”
Tôi sợ hết hồn, nụ cười tắt hẳn, mắng nhẹ: “Em nói linh tinh cái gì đấy hả? Con nít đừng có nói bậy lỡ người khác nghe được thì không hay đâu!”
“Nhưng em chẳng muốn sau này anh ở đây chút nào. Anh là con gái gả về nhà chồng thì tốt rồi. Ở đây chỉ có khổ!”
Tôi dở khóc dở cười, thằng bé này còn nghĩ xa hơn cả tôi, “Làm phái nữ gả về nhà chồng chưa chắc đã tốt.”
An Bình hậm hực: “Anh Tuấn Anh thương anh như thế thì chắc chắn không để anh phải khổ.”
“…”
Tôi thở dài, “Sao em cứ lôi Tuấn Anh vào đây thế? Anh không phải con gái, Tuấn Anh cũng sắp chuyển đi rồi. Đừng nói mấy lời vớ vẩn nữa!”
An Bình gân cổ cãi lại: “Chuyển đi thì làm sao? Mai mốt lớn rồi anh ấy sẽ trở lại đây!”
Em ấy khẳng định chắc nịch, tôi nghe mà sửng sốt, vô thức cuốn theo mà có chút niềm tin bé nhỏ. Tôi ngồi bật dậy, vội vàng hỏi: “Ai nói với em như thế?”
An Bình đáp: “Em đoán.”
“…”
Lần sao đoán thì đừng có phán giọng điệu kiên định như vậy có được không? Tôi chẳng còn tha thiết gì nữa, thả lỏng người nằm dang tay dang chân dưới sàn.
An Bình lay lay chân tôi, “Anh thở dài cái gì? Phải tin tưởng vào anh Tuấn Anh chứ! Chơi thân như thế thì sao lại không về đây được. Em mà có bạn thân như anh thì em cũng về thăm.”
Tin tưởng vào Tuấn Anh ư? Tôi tin chứ. Vẫn luôn luôn tin. Chỉ là…
Chỉ là trở lại trong lời An Bình nói khác với trở về mà trong lòng tôi mong mỏi vấn vương.
An Bình chỉ nghĩ Tuấn Anh sẽ về thăm tôi đôi ba lần, nhưng tôi muốn cậu ấy chọn dừng lại bên tôi mãi mãi, mãi mãi.
An Bình cho rằng chúng tôi là bạn thân, nhưng tôi càng sợ hãi hơn nếu sau này Tuấn Anh trở lại thăm tôi với tư cách là một người bạn.
Tôi không biết sau này mình sẽ trở thành người thế nào, nhưng hiện tại chỉ cần tưởng tượng về tương lai nghiệt ngã như thế thì trái tim này đều đau nhói lên.
Tôi bật cười, tỏ ra bình thản mà nói: “Ừ… Có lẽ sẽ về thăm thật…”
“Có lẽ là thế nào? Phải chắc chắn chứ!”
Tôi nói: “Em còn nhỏ… có nhiều chuyện em chưa hiểu…”
An Bình vặn lại: “Anh thì lớn chắc?”
“…”
Tôi ngồi bật dậy, chỉ tay vào An Bình, nửa ngày chưa rặn ra được câu nào hợp lý.
An Bình cười ha hả, đập bàn tay của tôi rớt xuống, “Anh toàn suy nghĩ bi quan thôi. Sau này lớn rồi, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm. Anh ấy không về thì anh làm có tiền rồi bay ra thăm. Bạn bè mà, tính toán làm gì chuyện ai tới với ai trước.”
“…”
Tính chứ sao lại không tính được!
Lỡ người ta hết… hết như vậy rồi thì mình ra thăm làm gì cho thêm buồn phiền nhau?
Em không hiểu được đâu! Đừng nói nữa thêm đau!
An Bình lại tiếp tục nói bậy nói bạ: “Em mong anh Tuấn Anh ế chổng dái ra, chả ai thèm lấy, để sau này về đây xách anh về sống chung một nhà với nhau cho vui.”
“…”
Tôi đỡ trán. Quá nhiều vấn đề nan giải cần chỉnh sửa trong câu này nên không biết bắt đầu từ đâu.
Thôi dẹp luôn đi!
Tôi lắc đầu ôm bụng, vừa cười vừa lết thây đi lấy đồ tắm.
An Bình cũng đứng dậy, nói: “Giờ mới để ý, cửa sổ phòng anh không có khung sắt nhỉ? Nguy hiểm quá!”
“…”
Câu này nghe quen quá vậy!
“Để mai em đi mua ít xi măng với sắt về hàn thành khung rồi ráp cửa cho anh. Giống phòng em vậy đó.” An Bình đề nghị.
Tôi lập tức xua tay lia lịa: “Không không không cần đâu! Anh muốn để như vậy cho mát.”
An Bình nhíu mày: “Thì em có xây bít cái cửa lại đâu? Chỉ đóng thêm khung thôi mà.”
“…”
Bây giờ phải nói như thế nào đây ta?
À!
Tôi uốn lưỡi, “Tại anh thích thò đầu ra ngoài hóng gió cho nó mát.”
An Bình: “…”
Nó ngơ ra một chút thì bật cười lên ha ha, “Thế mà kêu trẻ con hơn em thì không chịu đâu.”
“…”
Hóng gió thì có liên quan gì đến tuổi tác? Suốt ngày nói chuyện như ông cụ non!
Tôi nói: “Sau này ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi thì anh cũng vẫn thò đầu ra cửa sổ cho mát nhé! Con nít con nôi biết gì về điện! Chỉ có phá phách với bốc phét là giỏi! Thôi về phòng đi. Anh tắm rửa rồi đi ngủ, mai dậy sớm nữa.”
“Thế anh đã uống sữa chưa?”
Tôi ngẩn ra, hỏi lại: “Sữa nào? Sữa gì?”
An Bình gật gù: “Vậy là chưa uống?”
Tôi không hiểu, “Em nói chuyện rõ ràng coi nào?”
An Bình đáp: “Sữa anh Tuấn Anh mua cho anh đó! Chứ không lẽ không có thì sao lại dặn em được?”
Tôi giật mình, sao chuyện này An Bình lại biết? “Tuấn Anh dặn em cái gì?”
Em ấy đáp: “Không nói trực tiếp với em mà anh ấy dặn con Ánh Dương rồi nó truyền lời lại cho em. Ảnh dặn là tầm chín giờ rưỡi qua nhắc anh uống sữa không để đêm đói. Em hỏi thì nó nói sữa anh Tuấn Anh đã mua cho anh rồi. Nên là chỉ cần qua nhìn anh uống là được.”
Tôi hiểu rồi. Hôm nay Tuấn Anh không được đến đây, không tự mình thúc ép tôi uống sữa được nên mới phải nhờ vả qua người này người kia.
Không ngờ cậu ấy chu đáo lo lắng cho tôi đến như thế.
Tôi xấu hổ, hắng giọng bình tĩnh đuổi người, “Anh biết rồi. Em về phòng đi.”
An Bình ngồi ‘phịch’ xuống giường, “Biết rồi cái gì? Uống xong em mới về. Anh Tuấn Anh đã dặn rồi.”
“…”
Dặn rồi thì sao? Đây là em tôi hay em Tuấn Anh không biết nữa? Nhưng cũng may là em ấy không thắc mắc tại sao một thằng con trai lại đi mua sữa cho một thằng con trai khác. Lại còn kì công nhắc nhở phải uống bằng được mới chịu.
Tôi quá ngại ngùng, kéo cánh tay An Bình, nói: “Anh đã uống rồi. Đi về đi.”
An Bình trừng tôi, “Nói dối! Vừa nãy nhắc đến sữa anh còn ngơ ra.”
“…”
Tuấn Anh nói đúng thật! Để ý thằng nhóc này có nhiều điểm rất giống cậu ấy. Giống nhất ở điểm bốc phét với chặn họng tôi là giỏi. Thanh thiếu niên thời đại mới bây giờ đúng là toàn lấy hình mẫu vô liêm sỉ của cậu ấy mà noi theo.
Tôi mặc kệ, cứ cong mông mà dùng sức ủn nó bay ra ngoài. Còn ở đây nói nữa thì chắc tôi xấu hổ bốc khói mất thôi.