Trong lòng Đỗ Cửu cực kỳ không nỡ, nếu nói thế giới trước hai phần thì thế thế giới này có đến bảy phần, ba phần còn lại là bởi vì sau này còn có thể gặp nhau.
Nửa tháng thì có thể làm gì đây?
Y mở tài khoản mạng xã hội lên, lướt xem từng bài đăng khoe tình yêu của hai người nửa năm qua, càng xem lại càng thấy không nỡ.
Hệ thống lên tiếng an ủi: “Thật ra cũng đâu mất bao lâu đâu, ngươi nhắm mắt một cái rồi mở mắt ra sẽ tới ngay thế giới kế tiếp, rất nhanh lại có thể gặp hắn.”
“Ta biết.” Đỗ Cửu rầu rĩ đáp, nhưng biết thì biết mà khó chịu thì vẫn khó chịu.
Dù lòng y khổ sở nhưng vẫn phải diễn tròn vai cậu hai Kiều, không thể bày ra ngoài mặt được, mỗi ngày vẫn vui vẻ chạy ra chạy vào như cũ, trước mặt ảnh đế Đàm không để lộ ra tí nào.
Y chỉ là một vai phụ, sau khi y chết cốt truyện vẫn sẽ tiếp tục, mãi cho tới kết thúc thì thế giới mới bắt đầu lại lần nữa, trừ khi vai chính Bạch Nhất Thanh đột ngột chết đi, mà còn phải hai năm nữa mới xong cốt truyện.
Đỗ Cửu không biết sau khi mình chết ảnh đế Đàm sẽ ra sao, sẽ ở lại sống tiếp hai năm hay bởi vì hắn là Tần Cửu Chiêu nên cũng sẽ rời đi theo y, cho nên nửa tháng cuối cùng này y cố gắng để lại cho ảnh đế Đàm một chút hồi ức tươi đẹp, mong hai năm kia của y có thể trôi qua không quá mức đau khổ.
Vừa đúng lúc ăn tết, khắp nơi đều náo nhiệt vui vẻ, Đỗ Cửu cùng ảnh đế Đàm chúc mừng qua một năm, hai người cùng nhau tự tổng vệ sinh biệt thự sau đó cùng đặt mua hàng tết, cùng dán câu đối xuân, cùng qua đêm trừ tịch cùng đón giao thừa bên nhau.
Cho dù là Kiều Cửu hay Đỗ Cửu đều thấy thật vui vẻ, tiếng chuông giao thừa vừa điểm hai người cùng nhau đứng trong sân đốt pháo hoa châm pháo trúc.
Đỗ Cửu nhìn pháo hoa lộng lẫy, cảm thấy dù cho đi qua bao nhiêu thế giới thì y cũng sẽ nhớ mãi hôm nay.
Năm mới vừa hay trùng với lễ tình nhân, cũng vừa vặn là ngày cốt truyện của y kết thúc, Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm đã đặt bàn trước ở nhà hàng chuẩn bị cùng nhau tận hưởng lễ tình nhân.
Trong lòng Đỗ Cửu vẫn luôn đoán y sẽ chết như thế nào, nếu giống thế giới trước y có thể biết được còn đỡ một chút, cái loại mờ mịt này khiến y hết sức thấp thỏm.
Nhưng mà chờ tới lúc đến nhà hàng nhìn thấy Bạch Nhất Thanh xông vào phòng riêng và Bùi Tùng Minh đuổi theo sau, y cũng có thể đoán được mình sẽ chết thế nào rồi.
“Hai vị có việc gì?” ảnh đế Đàm buông dao nĩa, nhíu mày.
Bạch Nhất Thanh cười khẽ một tiếng: “Nghe nói ảnh đế Đàm đang ở đây, lâu rồi không gặp nên em muốn tới chào một tiếng.” Vừa nói vừa đi về phía ảnh đế Đàm.
Đỗ Cửu lắp bắp sợ hãi, Bạch Nhất Thanh trước mặt này thật sự khác xa lúc trước, cho dù vẫn là khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đó nhưng đã hoàn toàn mất đi loại khí chất hồn nhiên mâu thuẫn kia, khóe mắt đuôi mày đều toát ra vẻ quyến rũ không nói nên lời, nếu trước kia là nữ phụ yêu diễm đê tiện mang mặt nạ đơn thuần của nữ chính thì hiện giờ thật sự đã trở thành nữ phụ độc ác từ trong ra ngoài.
Từ sau khi sóng gió Kiều thị qua đi thì y cũng không quá chú ý tới Bạch Nhất Thanh nữa, hơn nữa vừa đúng lúc ăn tết, bận rộn trong ngoài nên cũng không rảnh đi lo tới, mới hai tháng ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Y nhìn ảnh đế Đàm, hiển nhiên hắn cũng không rõ lắm.
“Em đừng quậy nữa được không?” Bùi Tùng Minh bước tới giữ chặt Bạch Nhất Thanh, thoạt nhìn gã dường như rất mệt mỏi, trên mặt còn mang theo một chút không kiên nhẫn.
“Tôi quậy?” Bạch Nhất Thanh có vẻ thấy rất buồn cười, hất tay Bùi Tùng Minh ra, “Tôi chỉ tới chào hỏi ảnh đế Đàm một tiếng thôi, chẳng lẽ tới chào hỏi người quen tôi cũng không có quyền à?” Ánh mắt rơi xuống người Đỗ Cửu, tựa như giờ này mới nhận ra sự có mặt của y, cười cười, “Ồ, xém chút nữa thì quên mất, còn có cậu Kiều của chúng ta nữa, à, không đúng, là giám đốc Kiều.”
Rõ ràng là đang cười nhưng Đỗ Cửu lại cảm nhận được oán hận và ác ý sâu đậm, y vốn định mắng lại, nhưng liếc mắt nhìn thấy Bùi Tùng Minh trong lòng lại kiên dè, chỉ xụ mặt: “Cậu muốn gì?”
“Không muốn gì cả.” Bạch Nhất Thanh ra vẻ ngây thơ, “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ tới chào hai người một tiếng thôi.” Nói rồi đưa tay lên vẫy vẫy cười như một kẻ điên, “Năm mới vui vẻ, còn có lễ tình nhân vui vẻ nữa!”
Đỗ Cửu nổi hết da gà, đm, ai đó nói cho y biết cuối cùng đã có chuyện gì đi? Đây là vai chính đã hắc hóa à?
Ảnh đế Đàm chau mày, mau chóng quyết định đứng dậy: “Nếu đã chào hỏi xong thì có thể mời hai vị rời khỏi đây được không?”
Bùi Tùng Minh lại kéo Bạch Nhất Thanh đi lần nữa, sự phiền lòng trong mắt dường như sắp lao ra ngoài: “Được rồi, ồn ào đủ rồi, đừng quá quắt.”
Bạch Nhất Thanh giống như bị chọc trúng nỗi đau, nét mặt thay đổi, giọng nói cũng the thé chói tai: “Tôi quá mức?! Bùi Tùng Minh, quả nhiên anh cảm thấy tôi phiền chứ gì? Tôi biết ngay mà, thật ra anh đã cảm thấy tôi phiền phức từ lâu rồi đúng không? Tôi biến thành như bây giờ là lỗi của ai, đều tại anh! Nếu không phải tại anh thì làm sao tôi sẽ bị Đào Nhạc bắt cóc chứ, là sao sẽ…”
Tiếng nói đột nhiên im bặt, cậu ta thở hổn hển đỏ mắt trừng Bùi Tùng Minh.
Đm! Hóa ra là do cái này, Đỗ Cửu hiểu ra, Đào Nhạc kia y biết, chính là bạn từ nhỏ của Bùi Tùng Minh, sau này bắt cóc Bạch Nhất Thanh trùng hợp bị Kiều Hòa nghe được qua điện thoại chạy tới cứu Bạch Nhất Thanh đang sắp sửa bị hấp diêm tập thể, khiến Bùi Tùng Minh đuối lý không thể không thỏa hiệp với chuyện 4 người.
Hiện giờ xem ra vì Bùi Tùng Minh xuất hiện sớm nên vị Đào Nhạc này cũng ra sớm theo, lần này không có Kiều Hòa chạy tới kịp nên Bạch Nhất Thanh thật sự đã bị hiếp.
Khó trách cậu ta sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại.
Tính tình Bùi Tùng Minh cũng không tốt lành gì, sự điên khùng mỗi ngày của Bạch Nhất Thanh liên tục mài mòn chút kiên nhẫn cuối cùng của gã, gã đá một cái vào ghế, nén giận nói: “Sao nào? Cậu còn muốn thế nào nữa? Người nên xử đã xử hết rồi, chỉ cần cậu không đi nói lung tung ra ngoài thì ai sẽ biết được chứ!”
“Còn Đào Nhạc thì sao?” Bạch Nhất Thanh cười mỉa, “Chuyện này rõ ràng là do Đào Nhạc sai khiến tại sao nó lại không sao hết, vì sao lại tha cho nó chứ? Dựa vào cái gì nó vẫn sống tốt như vậy! Không phải anh yêu tôi sao? Vì sao lại không trả thù giúp tôi!”
Bùi Tùng Minh hoàn toàn không nhịn nổi nữa: “Tôi đã giải thích với cậu rồi, không phải tôi không muốn ra tay mà là nhà Đào Nhạc không đơn giản như cậu tưởng, được rồi, cậu thích thế nào thì tùy, tôi đi trước!”
Nói rồi lập tức xoay lưng rời đi.
Thần kinh Bạch Nhất Thanh vốn đã sắp không xong, đầu tiên là bị Đỗ Cửu và ảnh đế Đàm ngọt ngào bên cạnh kích thích lại thấy sự hèn hạ của Bùi Tùng Minh, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, rút con dao từ trên bàn ra đâm về phía Bùi Tung Minh.
Bùi Tùng Minh phản ứng rất nhanh nhạy, theo bản năng quay người đưa tay sang bên cạnh muốn tìm cái gì đó kéo sang đỡ, vừa hay chộp trúng Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu thầm mắng xui chết đi được, cách chết này thiệt sự tức cái lồng ngực, khiến y chặn dao cho Bùi Tùng Minh thì thà y tự sát cho rồi!
Y theo bản năng phản kháng nhưng mà tiềm lực của con người trước sống chết rất lớn, lúc này lực tay của Bùi Tùng Minh cực kỳ lớn, trong chớp mắt trước khi y kịp hoàn hồn thì trên người đã bị cắm một dao, không lệch lấy một li trúng ngay tim.
Đỗ Cửu: “…”
Cốt truyện thật sự vắt hết óc để giết y, có thể đâm trúng thì thôi đi, còn vừa hay đâm ngay tim, Bạch Nhất Thanh từng đi học đấu kiếm chuyên nghiệp à?
Chán chả buồn nói.
Nhưng mà trước khi chết có thể biết được kết cục của Bạch Nhất Thanh cũng đáng, tốt xấu gì thì y cũng là người có tiếng tăm, Bạch Nhất Thanh giết y một mạng đền một mạng, cậu ta chết rồi thì cốt truyện có thể kết thúc sớm, ảnh đế Đàm không cần đau khổ chờ hết hai năm.
Y không nỡ nhìn hắn đau khổ.
Y nhìn thật sâu vào ảnh đế Đàm đang lao tới, trước mắt tối sầm mất đi ý thức.