Quả nhiên, Huyền Thương quân mới vừa đi khuất dạng, Thanh Hành quân lập tức tiến vào.
Hồ Tuy chủ động bước tới, tiếp nhận cái hộp trong tay Thanh Hành quân. Vừa mở thấy, nàng tức khắc trợn mắt há hốc mồm: “Ta…… Công chúa, chúng ta ăn những thứ này sao?” Trong hộp đồ ăn có đầy đủ thịt bò, thịt dê cắt lát, bò bách diệp, hoàng hầu và nhiều thứ khác. Dạ Đàm vừa ló đầu nhìn, nhất thời liền vô cùng vui vẻ với Thanh Hành quân: “Thiếu Điển Viễn Tụ, ta thích ngươi nhất!”
Nàng bất chợt bước tới ôm hắn một cái, sắc mặt Thanh Hành quân ửng đỏ, nói: “Huynh trưởng đang ở đây, sao ngươi không chịu nói sớm? Ta đem theo mấy thứ này, đúng lúc đụng mặt huynh ấy. Sợ tới mức chân ta đến bây giờ vẫn còn muốn nhũn ra đây.”
Dạ Đàm đỡ hắn, tiện tay xoa nắn ở trên ót hắn: “Viễn Tụ đừng sợ đừng sợ nha. Ngươi là người tốt nhất Thần tộc Thiên giới này! Ta nói ngươi nghe này, bản công chúa đây là không có đuôi, nếu có, chắc chắn đã vẫy nó thành Phong Hoả Luân cho ngươi cưỡi rồi!”
“Chỉ có chó mới vẫy đuôi thôi……” Thanh Hành quân mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn bị nàng đỡ ngồi xuống cạnh bàn. Hồ Tuy xoắn tay áo: “Thật tốt quá! Thiên giới ai cũng ăn chay, Ngũ Tân tộc chúng ta tránh còn không kịp! Cuối cùng, Hồ Tuy ta cũng có đất dụng võ rồi!
Nàng và Man Man đều rất khéo tay trong chuyện bếp núc, Dạ Đàm cùng Thanh Hành quân ngồi bên cạnh bàn xem hai người họ nấu nướng.
Thanh Hành quân lia mắt sang Dạ Đàm, thấy nàng nghiêng đầu, vẻ mặt sốt ruột chờ cơm, quả thực như chú chó nhỏ ham ăn! Hắn nói: “Ngươi…… không giống như vị công chúa trong tưởng tượng của ta.”
Dạ Đàm ngửi thấy hương thơm của đồ ăn, hớn hở trong lòng, tự nhiên thái độ cũng tốt theo: “Công chúa trong tưởng tượng của ngươi có bộ dáng gì?”
“Cái này……” Thanh Hành quân suy nghĩ một chút, nói: “Đại khái là cao quý đoan trang, dịu dàng tao nhã, là người giữ nghiêm lệnh cấm giáo điều giống như huynh trưởng ta.”
“Công chúa như vậy thực ra cũng có đó.” Dạ Đàm nghĩ tới tỷ tỷ nhà mình, ngầm chấp nhận điểm này, sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại, “Cho nên ý ngươi nói, là bản công chúa không cao quý, không đoan trang, không dịu dàng, không tao nhã chứ gì?!” Nàng làm mặt dữ tợn mà nhào mạnh về phía trước, Thanh Hành quân vội ngăn cản nàng: “Không có không có! Ta không phải có ý này!”
Dạ Đàm đẩy hắn ngã ra bàn đá, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Vậy ngươi là có ý gì?! Thiếu Điển Viễn Tụ, bản công chúa lệnh ngươi lập tức nói ra một vạn từ ngữ ca ngợi bản công chúa, nếu không, coi chừng bản công chúa đem ngươi đi làm đồ nhắm rượu đó!”
Lúc nàng nói ra lời này, ra vẻ hung ác, cả người gần như nửa ghé sát vào trước ngực hắn, mái tóc dài kia như tơ như lụa cọ qua hai má hắn, khiến cho lòng người rối bời đến tê dại. Thanh Hành quân bối rối đẩy nàng ra, nói: “Đừng nháo, ăn, ăn cơm.”
Dạ Đàm có thịt ăn, liền không làm yêu quái mê hoặc lòng người như thế nữa.
Nàng cầm bát lên, Hồ Tuy rất nhanh làm cho nàng một đĩa nước chấm. Dạ Đàm phất phất tay: “Ngồi xuống, cùng ăn nào.”
Hồ Tuy “vâng” một tiếng, nàng đương nhiên cũng thèm thịt, nhưng Thanh Hành quân vẫn còn ở đây. Nàng trộm liếc nhìn Thanh Hành quân, hắn nói: “Ngồi xa một chút!”
Ý này cũng là thoả đáng, Hồ Tuy ngay lập tức ngồi xuống chỗ đối diện hắn, ba người một chim đang vô cùng náo nhiệt mà ăn cơm, đột nhiên bên ngoài lại có một người tiến đến. Dạ Đàm vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Bích Khung!
Nàng đi vào trong điện, liếc mắt nhìn thấy nơi này người người náo nhiệt, cũng sợ tới ngây người.
Dạ Đàm vẫy tay: “Tiểu Bích Khung cũng đến rồi à, lại đây ngồi đi.”
Bích Khung tiên tử nhìn Thanh Hành quân, Thanh Hành quân nói: “Bộ trên mặt ta có hoa hay sao?”
“Không, không có!” Bích Khung phục hồi tinh thần, vội ngồi xuống bên cạnh bàn. Nhưng mà vừa mới ngồi vào chỗ của mình, nàng liền trừng mắt nhìn Hồ Tuy đang ngồi bên cạnh: “To gan! Ngươi mang thân phận gì, cũng xứng ngồi ăn cùng bản tiên tử à?!”
Hồ Tuy sợ tới mức tóc đều muốn dựng thẳng lên, bật dậy quỳ xuống: “Nô tỳ sai rồi, Bích Khung tiên tử thứ tội!”
Dạ Đàm đặt chén dĩa xuống trước mặt Bích Khung, trắng mắt liếc nàng ta một cái: “Có ăn hay không đây, không ăn thì cút!”
Bích Khung vẫn còn có chút phẫn nộ, nhưng nồi lẩu trước mắt hương thơm quả thực là mê người, nàng nghĩ nghĩ, lại vẫn là cầm lấy đũa, Hồ Tuy nhìn trái ngó phải, chỗ bên cạnh Thanh Hành quân và Bích Khung đều không ngồi được, nhưng cái bàn lớn như vậy, nàng không biết nên ngồi ở đâu.
Thanh Hành quân rốt cuộc nhìn không được, chỉ chỉ vào chỗ bên cạnh mình, Hồ Tuy vừa mừng lại vừa lo, ngay cả ánh mắt cũng sáng quắc lên: “Tạ ơn Thanh Hành quân!! Trời ơi, ta lại có thể nhanh như vậy đã được ngồi bên cạnh Thanh Hành quân!” Xem ra hoàng đồ bá nghiệp bay lên trời hoá phượng hoàng của Hồ Tuy ta sắp tới, sắp tới rồi!
—— nàng luôn luôn không cần người khác an ủi, dựa vào chính mình tiếp máu gà mà sống.
Bốn người một chim cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm, Bích Khung vơ đũa vào trong nồi, liền gắp được một miếng thịt bò. Nàng nhất thời giật mình há hốc mồm: “Đây là…… thịt?” Dạ Đàm không để ý đến nàng, ngược lại Man Man hỏi: “Ngươi chưa từng ăn thịt bao giờ á?”
Bích Khung cả giận nói: “Địa vị ở Thiên giới của Hà tộc ta được tôn sùng biết bao, sao phải ăn thịt chứ? Các ngươi lén ăn thì cũng thôi đi, hiện tại còn bày trò ở trước mặt Thanh Hành quân, vậy mà cũng dám làm càn như thế! Ta sẽ đi gặp Thần đế tố……”
Chữ “tố” của nàng mới vừa ra khỏi miệng, Dạ Đàm đã nhét thẳng một gắp thịt bò vào trong miệng nàng: “Ăn đi, nói nhiều quá!”
Hương vị đậm đà hoà vào đầu lưỡi, Bích Khung tiên tử liền nuốt ngược câu nói kế tiếp trở về. Lần đầu tiên trong cuộc đời được ăn thịt, cảm giác này thực sự là mới lạ, Nàng cẩn thận nhai vài cái. Cái này…… ăn ngon quá đi!!”
Nàng thèm thuồng mà nhìn vào phía trong nồi, Dạ Đàm nói: “Bây giờ ngươi cũng đã nếm qua, cứ đi tố giác ta đi. Nói cho Thần đế bệ hạ biết là ngươi cùng ăn thịt với bọn ta luôn.”
Bích Khung tiên tử nhìn nàng, lại nhìn sang Thanh Hành quân, sau một lúc lâu, nàng ngồi xuống, ngượng nghịu một hồi, vẫn là Hồ Tuy nhìn không nổi, thay nàng vét hơn phân nửa bát thịt nguội. Bích Khung tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Bộ tay ta không đủ dài sao? Ai cần ngươi nhiều chuyện!”
Dứt lời, nàng quả nhiên tự mình bắt tay vào làm, rất nhanh vơ vét thịt bỏ vào trong bát.