Thẩm Úc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với đáp án này, vừa nhìn liền có thể thấy hai người này là ám vệ được huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ là không biết ở kinh thành nhà ai có khả năng bồi dưỡng ra một đội ngũ tốt như vậy.
Sau khi cấm quân rời đi, Thẩm Úc nói ra nghi ngờ của mình cho Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm trầm tư một lát: “Theo trẫm biết, hiện tại ngay cả các gia tộc có thế lực lớn ở kinh thành cũng không đủ khả năng để bồi dưỡng ra một thế lực tốt như vậy.”
Thẩm Úc: “Mặc kệ người này là ai, tóm lại hắn đã giúp chúng ta một lần, vẫn nên đền đáp thật tốt.”
Thương Quân Lẫm: “Quý quân nói đúng.”
Thẩm Úc: “Bệ hạ có nghĩ những người này có thể cùng một phe với đám người điều tra ‘ phi mộng ‘ hay không?”
Thương Quân Lẫm: “Ý ngươi là bọn họ là người của Cố Hoài?”
Thẩm Úc gật đầu: “Chẳng qua cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.”
Thẩm Úc cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước bên người của Cố Hoài vẫn luôn có một đám người nguyện trung thành đến chết với hắn. Thẩm Úc cũng từng được chứng kiến thực lực của những người đó, có thể đối chiến ngang hàng với hai người vừa nãy.
Người áo xám bị đẩy vào ngục tối, sẽ có người chuyên môn thẩm vấn hắn, Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc chỉ cần chờ kết quả là được.
Thẩm Úc phát hiện Thương Quân Lẫm càng ngày càng thích dính lấy mình, ngoại trừ khoảng thời gian bắt buộc phải xử lý đám sổ con, còn lại hầu hết thời gian đều thích dính lấy một cục với y. Nếu Thẩm Úc không ghét bỏ việc ngồi bên cạnh nhìn hắn phê sổ con quá nhàm chán thì chắc Thương Quân Lẫm cũng không cho y rời đi.
“Bệ hạ, ngươi không thể như vậy,” Thẩm Úc bất đắc dĩ nhìn Thương Quân Lẫm đang nắm lấy vạt áo của mình, “Ta chỉ đi ra ngoài một chút thôi.”
“Quý quân có thể chờ trẫm xử lý xong mọi chuyện rồi cùng đi.” Thương Quân Lẫm vẫn không buông tay.
Thẩm Úc vẫn cố gắng khuyên: “Bệ hạ, chúng ta cần phải cho nhau không gian độc lập, dù là vợ chồng bình thường thì cũng sẽ không dính lấy nhau mãi.”
Khuyên can mãi, cuối cùng Thẩm Úc cũng tranh thủ được một ít thời gian của riêng mình.
“Quý quân.”
Thẩm Úc quay đầu lại, thấy một thiếu niên mặc một thân xanh đen đang đi tới.
“Cố tiểu công tử.”
“Không biết có thể nói chuyện riêng với quý quân một lát hay không?” Cố Hoài liếc mắt nhìn Mộ Tịch đi bên cạnh Thẩm Úc, bổ sung thêm: “Về chuyện ‘ phi mộng ‘.”
“Đương nhiên có thể,” Thẩm Úc quay đầu nói với Mộ Tịch, “Ngươi đi xuống trước đi.”
Con cá đã cắn câu.
Vốn dĩ sau khi xác định thân thể không còn gì đáng ngại thì Cố thái y có thể rời đi, nhưng vì Thẩm Úc muốn xác định một số việc nên đã bảo Thương Quân Lẫm giữ Cố thái y lại, mà Cố Hoài thân là đệ đệ của Cố thái y thì đương nhiên Cố Hoài cũng bị giữ lại theo.
Kế tiếp thì y chỉ cần tìm thời gian đơn độc để cho Cố Hoài có cơ hội gặp mặt.
Thẩm Úc cũng không lo Cố Hoài sẽ làm gì mình, ở thôn trang đều là người của y, trong tối còn có Ẩn Long Vệ, chỉ cần Cố Hoài có chút thông minh thì sẽ không lựa chọn ra tay với y dưới tình huống như thế này. Nếu hắn thật sự dám ra tay thì giết luôn là được, còn lại cũng không cần nhiều lời. (Này thì bạn cũ kiếp trước:))
“Quý quân vẫn luôn đợi ta?” Không có người ngoài, Cố Hoài cũng không thèm che giấu tính cách của mình.
Ngũ quan của thiếu niên vẫn còn non nớt, thế nhưng khí thế trên người lại dần trùng hợp với người kiếp trước Thẩm Úc quen, đặc biệt là cặp mắt kia, như là vực sâu không thấy đáy, tràn đầy oán hận.
“Chỉ là suy đoán ngươi sẽ tìm đến ta thôi,” Thẩm Úc thong thả rót cho mình một chén trà, “Ngươi uống không? Trà tốt nhất đấy ‘ mưa bụi ngân châm ‘.”
Kiếp trước, trước khi hành động người nọ đã nói với y nếu có cơ hội thì lần sau sẽ cùng uống vài chén”Mưa bụi ngân châm”. Đáng tiếc thứ y chờ được chỉ là tin tức người nọ đã lựa chọn cùng chết với phe địch.
Lần này, y mang theo ký ức trở về, coi như thực hiện ước hẹn kiếp trước.
Không đợi Cố Hoài trả lời, Thẩm Úc đã tự ý rót cho hắn một ly.
“Bình thường ngươi ở cùng bệ hạ cũng thích tự chủ trương như vậy sao?” Cố Hoài bưng lên uống một ngụm.
“Một đứa trẻ không nên hỏi đến chuyện của người lớn,” Thẩm Úc chậm rì rì uống một ngụm trà, “Ngươi nên quý trọng cơ hội lần này, lần sau lại muốn uống cũng chỉ có thể tự mình nấu mà thôi.”
Cố Hoài bị nói đến nỗi không biết trả lời sao, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi cũng không lớn hơn ta quá nhiều.”
“Đúng vậy,” Thẩm Úc trực tiếp thừa nhận, “Nhưng ta đã thành thân, ngươi chưa từng nghe qua sao, sau khi thành thân thì đã trở thành người lớn.”
Cố Hoài hít sâu một hơi, quyết định nói chuyện chính, “Ta muốn biết, chuyện ‘ phi mộng ‘ có liên quan đến hoàng cung hay không?”
Theo những manh mối hắn tra được thì hoàng cung có mối liên hệ thiên ti vạn lũ* với “Phi mộng”. (Ngàn tơ vạn sợi, ý là liên quan rất nhiều.)
“Người khác ta không thể bảo đảm, nhưng ta có thể khẳng định chắc chắn bệ hạ không liên quan đến ‘ phi mộng ‘, còn có, việc điều tra ‘ phi mộng ‘, là ta bảo ngài ấy.” Thẩm Úc nghiêm túc nói.
“Ta tin ngươi,” Cố Hoài nhìn Thẩm Úc bằng đôi mắt sâu sắc ấy, hắn với tay vào ngực rồi lấy ra một phong thư chứa những tin tức bí mật rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Úc, “Đây là những manh mối người của ta tra được, có một số manh mối chắc các ngươi cũng đã tra được.”
“Người bắt được tên áo xám chính là người của ngươi đúng không?” Thẩm Úc không nhận lấy phong thư mà lại nói đến một chuyện khác.
Cố Hoài: “Đúng vậy, trước lúc hợp tác ta cũng nên thể hiện chút thành ý, ngoại trừ lần này, người lần trước dám hô lên thân phận của Việt Vương cũng là người ta sắp xếp.”
Thẩm Úc: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Ta muốn tìm ra người khởi xướng ra vụ ‘ phi mộng ‘ vì ta muốn báo thù cho ngươi nhà!” Cố Hoài cũng không quanh co lòng vòng, lúc nói những lời này trong giọng nói hắn tràn đầy sự lạnh lẽo.
” Trước khi chuyện’ phi mộng ‘ được giải quyết triệt để, ta chỉ có thể nói ra những chuyện này thôi.” Cố Hoài buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, “Nếu xảy ra chuyện gì, hy vọng quý quân có thể bảo vệ ca ca ta, đến lúc đó cũng không cần quản ta.”
“Chắc chắn Cố thái y không nghĩ như vậy.” Thẩm Úc lắc lắc đầu, nếu không thì kiếp trước làm sao Cố Hoài có thể sống sót được khi Cố thái y bị liên lụy vào vụ án tử đó?
Chân tướng từ kiếp trước đã không còn có thể kiểm chứng được nữa, may mà kiếp này y đã thay đổi kết cục của Cố thái y.
Lúc Thương Quân Lẫm xử lý xong công chuyện thì đến chỗ Thẩm Úc, lúc này Cố Hoài cũng đã rời đi, còn Thẩm Úc thì đang nhìn cái ly trống rỗng mà xuất thần.
“Cố Hoài đã nói gì với ngươi?”
Thẩm Úc không hề cảm thấy kỳ quái khi Thương Quân Lẫm biết Cố Hoài đã lén gặp mặt y, vốn y cũng muốn thông qua Thương Quân Lẫm điều tra mọi chuyện. Thẩm Úc đưa phong thư chưa mở cho nam nhân: “Tới nói chuyện của ‘ phi mộng ‘.”
Thương Quân Lẫm cầm phong thư để qua một bên, như có điều suy tư: “Vì sao Cố Hoài không trực tiếp tới tìm trẫm.”
“Có thể là có khúc mắc gì đó, nếu hắn thật sự là đứa trẻ may mắn còn sống thì quả thật có.” Đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà nghĩ, Thẩm Úc cảm thấy nếu người nhà của mình uổng mạng chỉ vì hoàng thất hoa mắt ù tai thì y cũng sẽ không muốn cho hoàng thất sắc mặt tốt.
Đương nhiên, tiền đề là người nhà của y không giống như một nhà Trấn Bắc Hầu.
Có còn không bằng không có.
“Bệ hạ không xem xem bên trong có cái gì sao?” Sau khi về phòng, Thẩm Úc thấy nam nhân vẫn không có ý định mở bức thư mật ra liền hỏi.
“Quý quân tới đây cùng xem với trẫm.”
Thẩm Úc đang đi qua, đột nhiên không kịp đề phòng thì đã bị nam nhân kéo lên trên đùi, eo bị hắn ôm chặt.
Dưới sự giãy giụa của Thẩm Úc, nam nhân vẫn không hề dao động, tư thế này quá nguy hiểm, Thẩm Úc không dám có động tác quá lớn, đành phải nhận mệnh ngồi ở trong lồng ngực của nam nhân.
Thương Quân Lẫm mở bức thư mật ra, Thẩm Úc cũng xem qua.
Quả thật đúng như lời Cố Hoài nói, một số tin tức bên trong bọn họ cũng đã tra ra. Ví dụ như xuất xứ của ‘phi mộng’ không phải từ Đại Hoàn mà từ một nữ tử được các nước chư hầu mang đến.
“Vì sao một chuyện trọng yếu như vậy xảy ra ở trong cung mà lại không được ghi lại?” Thẩm Úc khó hiểu.
“Hẳn là có người cố ý xoá bỏ chúng.”
Xem xong bức mật thư, Thẩm Úc định đứng dậy: “Xem xong rồi bệ hạ cũng nên thả ta xuống……”
Thẩm Úc đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm.
“Hôm nay quý quân vì người khác mà vắng vẻ trẫm, có phải nên bồi thường cho trẫm một chút hay?” Nam nhân khó chịu mà nỉ non, “Quý quân còn rót trà cho hắn……”