Đêm nay trăng khuyết lại bị mây mờ che phủ, trong rừng cơ bản không có lấy chút tia sáng, Kiệt và Thanh cũng chẳng mang theo đèn pin hay nguồn sáng nào lúc chạy trốn, ngoài Thanh đang đứng ở trước mặt cùng bóng dáng nhánh cây ngọn cây trên mặt đất, cậu chẳng thể thấy được gì khác. Kiệt xụi lơ đứng dựa người vào một thân cây, cố gắng ổn định lại hơi thở, hạ thấp nhịp tim, đồng thời căng mắt kiểm tra vết thương trên người, nhưng chỉ lờ mờ thấy được từng cục máu sẫm máu, có vệt dài thẳng tắp, cũng có cục máu đông tụ lại một chỗ, rải rác hai bên cánh tay, bàn tay và những vùng da bị lộ ra thông qua vết rách trên bộ quân phục Kiệt đang mặc trên người.
Kiệt thấy trên người mình nhiều vết thương như vậy, nhưng chẳng có vết nào cậu thấy nghiêm trọng, xem ra cậu vẫn có thể cầm cự thêm được.
– Cậu có bị thương chỗ nào không đấy ? – Thanh nhìn Kiệt, quan tâm hỏi.
– Em không sao. – Kiệt qua quýt nói.
– Điêu ! – Thanh bĩu môi nhìn Kiệt. – Nãy tôi đứng xa tâm vụ nổ hơn cậu mà cánh tay vẫn bị xây xát, cậu mình đồng da sắt hay gì mà nói không bị thương ? Tôi thấy trên trán với bên má phải của cậu còn có vết rách da nữa kìa, cúi xuống đây tôi xem thử coi nào.
– Vết thương nhẹ à, không sao đâu. – Kiệt biết không nói dối nổi Thanh, bèn lấp liếm. – Chị có mang theo khẩu súng ban nãy không, đưa em kiểm tra xem nào.
Thanh lườm mắt nhìn Kiệt, tỏ vẻ khó chịu vì cậu đánh trống lảng, nhưng vẫn miễn cưỡng đưa khẩu súng ngắn mà cô luôn cầm theo bên mình cho cậu. Kiệt đón lấy, cậu tháo hộp tiếp đạn rồi hơi đưa mắt lại gần để kiểm tra, thấy từ nãy tới giờ Thanh đã xài gần hết đạn để mở đường cho cậu và Ritthirong ra khỏi căn cứ, lúc này trong hộp chỉ còn sót lại một viên đạn duy nhất.
Trong đầu Kiệt lập tức nảy ra suy nghĩ, viên đạn duy nhất còn sót lại này sẽ dùng để kết liễu Thanh vào giây phút cô biến đổi hoàn toàn thành zombie.
Suy nghĩ vụt qua như luồng điện chạy qua người Kiệt, khiến cậu khẽ rùng mình, Kiệt tự nhủ bản thân không được nghĩ quẩn nữa, hai người hiện giờ có nhiều chuyện khác phải nghĩ nữa.
Người bị zombie cắn ở chân chỉ còn ba ngày trước khi bị biến đổi, không sớm thì muộn Kiệt cũng phải đối mặt với chuyện này, tiềm thức nhắc nhở đây là vấn đề nghiêm trọng hàng đầu, cậu không thể cứ mãi ngó lơ như vậy được.
Tựa như lý trí đang phải đấu tranh với tiềm thức, Kiệt luôn tìm cách nghĩ sang vấn đề khác, nhưng bộ não cứ ám ảnh sự thật rằng Thanh sắp không còn nhiều thời gian nữa.
– Bây giờ tính sao ? – Thanh đột ngột mở lời, kéo Kiệt khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
– Sao là sao ? – Kiệt ngớ người hỏi lại.
– Tôi đang hỏi cậu mà. – Thanh nhướn mày nhìn Kiệt.
– Thì cứ đi tiếp thôi chứ sao. – Kiệt chả nghĩ ra ý tưởng gì, chỉ đành qua loa đáp. – Phía quân đội Philippines không buông tha cho chúng ta dễ thế đâu, kiểu gì họ cũng cử lực lượng đặc nhiệm vào rừng để truy đuổi chị em mình, nên em nghĩ tốt nhất là cứ đi tiếp thôi, càng đi xa khỏi khu vực căn cứ liên quân càng tốt.
– Cậu không bị zombie cắn, cậu có thể tới nơi an toàn mà. – Thanh nói. – Đâu nhất thiết phải chịu khổ đi theo tôi đâu.
– Ban nãy em đã nói rồi. – Kiệt cương quyết nói.- Em bằng mọi giá phải đưa được chị về nhà mà.
Câu nói này ẩn chứa ý nghĩa sâu xa, Thanh tinh ý hiểu được điều đó, trong phút chốc lại lặng người, không biết nên nói điều gì.
Kiệt cảm thấy hai người này cứ nói qua nói lại thì kiểu gì cũng lại đả động tới cái đề tài kia, cậu thôi không muốn nói nhiều với Thanh nữa, chỉ đành đứng dậy, nhìn cô thúc giục :
– Đi thôi chị Thanh, nghe nói trong rừng có thú dữ đấy, ở lại đây coi chừng nó mò tới ăn thịt hai chị em mình mất.
– Thật hả ? – Thanh ngạc nhiên nhìn Kiệt, chỉ nhận lại cái nhún vai của cậu, lúc này cô mới đâm ra có chút hoảng, vội khập khiễng chạy lại, ôm lấy cánh tay của cậu. – Đi chậm thôi, tôi không đi nhanh được, cậu đợi tôi với.
Kiệt im lặng không đáp lời, vết thương trên cánh tay bị Thanh đụng vào nên trở nên đau đớn, nhưng cậu vẫn cố nín nhịn, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vừa có rạo rực lại cũng có cả đau nhức dai dẳng không buông.
Tháng Tám là mùa mưa ở miền nam Philippines, độ ẩm không khí khá cao, trời càng về đêm, màn sương buông xuống, tựa như làn khói trắng mờ ảo uốn lượn trong không trung. Mặt đất gồ ghề lại tơi xốp, thỉnh thoảng Kiệt bước đi lại bị hụt chân, mùi hơi đất xộc lên, phảng phất trong không khí, xung quanh lại tĩnh lặng âm u, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích kêu, đứng giữa quang cảnh ấy khiến người có thần kinh thép như cậu cũng có chút lo sợ.
Kiệt nhớ lại ban nãy cậu hù Thanh trong rừng có thú dữ, cho dù cậu biết ở những nơi có người ở thì thú dữ khó lòng sinh tồn, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, chỉ sợ lời nói đùa vu vơ của mình lại hóa thành sự thật.
– Kiệt này. – Thanh chợt thủ thỉ. – Cậu nghĩ trong rừng này có ma không ?
Kiệt : “…”
– Ma cỏ gì ở đây ? – Kiệt tưng hửng, quắc mắt nhìn Thanh.
– Ai biết được. – Giọng Thanh run rẩy nói. – Rừng là nơi âm thịnh dương suy, lỡ đâu tí nữa có con ma nhảy ra hù tụi mình thì sao ?
– Ma nó chỉ hù được thôi chứ làm được gì nữa đâu. – Kiệt nói, cậu nén cơn đau, quàng tay ra sau, ôm chặt lấy Thanh vào lòng. – Mà có em ở đây rồi, chị việc gì phải sợ ma nữa.
Hơi ấm cơ thể phảng phất qua từng lớp áo, Thanh dựa vào lòng Kiệt, cảm nhận cơ thể rắn chắc mà cô đang nương tựa, trong lòng có chút an tâm phần nào, mấy lời sợ ma chực chờ ở cổ họng đều bị cô nuốt hết vào trong.
Còn Kiệt thì trong lòng cũng bắt đầu run như cầy sấy, cậu nghĩ lại, thà mình gặp thú dữ, cậu còn biết cách để đối phó, chứ đi rừng vào ban đêm mà gặp ma thì chỉ có nước chạy mất dép.
***
Giữa khu rừng được bóng đêm vô tận bao trùm, thời gian giống như một khái niệm hư vô, xung quanh là lùm cây cỏ dại, chỉ có tiếng râm ran của côn trùng làm bạn với hai người. Trên trời không có nổi một ánh sao hay trăng, căn bản chẳng có thứ gì để định hướng, Kiệt nảy sinh ảo giác bản thân mình đã rơi vào vòng lặp vô tận, cậu và Thanh đã bị lạc trong rừng, sẽ chẳng đời nào có cơ hội được thoát khỏi đây.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua được bao nhiêu, một con đường mòn xuất hiện trước tầm mắt Kiệt, chạy ngang qua trước mặt cậu. Cứ có đường đi là có thể dễ dàng định hướng, Kiệt cũng chẳng muốn bước đi vô định trong rừng như vậy, bèn kéo tay Thanh đi theo mình, men theo con đường mòn mà đi.
– Cậu định đi đâu à ? – Thanh tò mò hỏi Kiệt.
– Phải kiếm chỗ nào để nghỉ qua đêm thôi. – Kiệt nói. – Chị em mình còn phải dưỡng thương nữa, không thể cứ đi rừng xuyên đêm như thế này được.
Thanh gật gù công nhận Kiệt nói đúng, tiếp tục ôm tay cậu mà đi.
Đảo Basilan nằm ở gần cực nam của Philippines, được tính là khu vực nghèo khó của đất nước, lại thường xuyên xảy ra các cuộc xung đột tôn giáo giữa người Hồi giáo địa phương và người Thiên Chúa giáo, nên ở đây ngoại trừ các khu dân cư đông đúc ven biển như Isabela thì những nơi khác ít được Chính phủ đầu tư cơ sở hạ tầng. Con đường mòn bằng đất này lâu ngày không được sửa chữa, bị xe cộ đi lại cày nát đến đáng thương, mặt đường gồ ghề đầy những ổ gà ổ voi, nước mưa lâu ngày tồn đọng lại ở những hố lớn nhỏ trên đường đi. Kiệt và Thanh men theo lề đường mà đi, cả đoạn đường không có lấy ánh đèn chiếu sáng, hai bên đường chỉ là những rừng cây u tối bạt ngàn, thỉnh thoảng Kiệt lại bị lạnh sống lưng, chẳng biết do trời lạnh hay cảm giác ghê rợn trong lòng.
Lại chẳng biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, phía trước hai người xuất hiện một căn nhà nhỏ nằm ven đường, thoạt nhìn có vẻ giống như nhà hoang không có ai ở, Kiệt cảm thấy mừng rơn, bèn kéo Thanh lại gần ngôi nhà đó để qua đêm.
– Lỡ nhà này có ma thì sao ? – Thanh lại lo lắng hỏi.
– Ma cỏ gì ? – Kiệt đâm ra cáu. – Có em ở đây rồi, chị việc gì phải sợ ma nữa ?
Thanh chỉ đành im lặng, hơi cúi đầu, thoạt nhìn giống như một con mèo nhỏ vô tình phạm lỗi nên tỏ ra ăn năn, khiến Kiệt mủi lòng mà không dám nặng lời thêm với cô. Cậu vòng tay ôm lấy Thanh, dìu cô đi tiếp, vừa cho cô một điểm tựa để dựa dẫm, cũng như để trấn an cho bản thân không nghĩ tới mấy chuyện tâm linh.
Ngôi nhà bỏ hoang này chỉ có một ô cửa sổ và một lối ra vào không được lắp cửa. Kiệt và Thanh bước vào, trong nhà chỉ có một màu tối om, mất một lúc lâu thị giác mới thích ứng được với bóng tối trong nhà, chỉ lờ mờ nhìn thấy được đường nét và góc cạnh của ngôi nhà. Ngôi nhà được chia thành hai gian phòng, tường nhà, sàn nhà đều được trát xi măng, nhưng do lâu ngày không ai ngó tới nên bị rêu hóa, từng đốm xanh len lỏi vào từng kẽ hở trong nhà, khi Kiệt chạm tay vào thì có chút nhơn nhớt, nhất thời có hơi rùng mình, da gà nổi hết cả lên.
Có chỗ nghỉ qua đêm là tốt rồi, Kiệt chẳng dám đòi hỏi gì hơn, dìu Thanh bước vào nhà, đoạn đỡ cô ngồi xuống, để cô tựa vào tường, còn mình thì xụi lơ ngồi xuống bên cạnh cô.
– Có bị thương nặng không ? – Thanh lúc này mới hỏi. – Lại đây tôi xem nào.
– Em chỉ bị xây xước thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. – Kiệt kiếm cớ từ chối. – Chân chị có đau không ? Có cần kiểm tra chỗ bị zombie cắn không ?
– Thôi không cần đâu. – Thanh cũng ngại để Kiệt kiểm tra. – Giờ kiểm tra cũng có ích gì nữa.
Kiệt không muốn nhìn thấy Thanh bi quan như thế này, cậu muốn lựa lời để làm tinh thần cô phấn chấn hơn, nhưng ngặt nỗi bây giờ đầu óc chẳng còn hơi đâu để nghĩ ngợi nhiều nữa.
– Tôi buồn ngủ quá rồi. – Thanh ngáp ngủ nói. – Xích lại gần tôi một xíu đi.
Kiệt không thắc mắc nửa lời, ngồi dịch lại gần Thanh, cô liền ngả đầu lên bờ vai cậu, khiến cậu có chút tê rần, cảm giác như có luồng điện chạy xẹt qua người vậy.
Thân thể phụ nữ trời sinh có chút mát rượi, lại thoang thoảng mùi hương đặc trưng của phái nữ, từng giác quan của Kiệt lần lượt bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cậu phải cố lắm mới có thể kiềm chế được.
– Ngủ ngon nhé Kiệt. – Thanh thủ thỉ, dĩ nhiên không đoán được suy nghĩ đen tối của Kiệt.
– Chị cũng ngủ ngon … – Kiệt chưa dứt lời, đã thấy Thanh ngủ mất tiêu.
Kiệt nhẹ nhàng vòng tay qua vai Thanh, ôm lấy cô vào người, mượn hơi ấm của Thanh để xua tan giá lạnh đêm khuya, cảm giác có chút khoan khoái dễ chịu. Cậu kề cằm lên đầu cô, chẳng còn hơi sức đâu để nghĩ tới mấy chuyện không phù hợp cho trẻ nhỏ, hai mắt nặng trĩu, dần dần chìm vào giấc ngủ.