Dương Liên Đình cười nói: “Được rồi, đừng khen ta nữa. Kỳ thật ta rất nhát gan, có lão bà có hài tử, nên muốn yên ổn một chút. Lại nói, võ công của ngươi thiên hạ đệ nhất, có gì phải sợ Nhậm Ngã Hành chứ.”
Lời này Đông Phương Bất Bại thích nghe. Y gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến: “Liên đệ, ngươi nói, năng lực ngươi vừa mới dạy ta, nếu như kết hợp cùng võ công thì sẽ thế nào? Phật pháp tham tu, đạt cảnh giới cao nhất có thể khai thông ngũ quan, linh giác xuất khiếu, cái này so với tinh pháp Phật môn còn lợi hại hơn ấy.”
Dương Liên Đình không ngờ y lại nói sang chuyện này, còn muốn tìm cách để võ công tăng tiến, đúng thật là thiên hạ đệ nhất võ si (1), bảo sao mà lại chịu đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển a. Nhưng mà cũng may y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nếu không thì mình kiếm đâu ra được lão bà tốt thế này?
Hắn nhẹ cười, đáp: “Chuyện này ta từng nghĩ qua. Sau này có thời gian ngươi có thể nghiên cứu.”
Đông Phương Bất Bại sớm biết hắn đối với võ công không có hứng thú gì nhiều, cũng không thèm để ý, cân nhắc đến việc trở về có thể cùng Bảo Nhi nghiên cứu xem sao. Khuê nữ (2) nhà y ở phương diện này thì tích cực hơn Dương Liên Đình nhiều. (bé con mới ba tháng đã biết luyện nội công, đúng là quá tích cực a~~)
Hai người nhìn thật kỹ chỗ ẩn cư này một lần, Đông Phương Bất Bại lại thêm mấy kiến nghị, nên sửa sang thêm mấy thứ.
Dương Liên Đình nói: “Không bằng chúng ta đặt tên cho nơi này luôn? Sau này đây chính là nhà mới của chúng ta rồi.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: “Không tệ, đúng là ý kiến hay. Liên đệ, ngươi thử xem.”
Dương Liên Đình nghĩ một chút, nói: “Nhân sinh tại thế (3), có thể cùng gia đình sống cuộc sống mĩ mãn là điêu quan trọng nhất, mọi điều khác đều chỉ là thứ yếu. Không bằng chúng ta gọi nơi này là “Hinh Viên” đi, lấy ý trong ‘ôn hinh hòa mục’ (4).
Đông Phương Bất Bại tán thành: “Tên này hay. Liên đệ quả nhiên thông minh.”
Dương Liên Đình ha ha cười, nói: “Đông Phương, hôm nay ngươi khen ta quá nhiều, còn khen tiếp ta sẽ bay lên trời mất.”
Đông Phương Bất Bại đáp: “Ngươi nếu thực muốn lên trời, cũng phải mang ta và Bảo Nhi theo, không nghe sau này chúng ta mặc kệ.”
Dương Liên Đình cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi cánh hoa đầy đặn của y, nói: “Yên tâm, đến đâu chăng nữa ta cũng mang các ngươi theo. Một nhà chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.”
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, kéo tay hắn.
Hai người tay trong tay dạo quanh Hinh Viên một lần, mới hài lòng quay về trên nhai.
Một ngày Dương Liên Đình đang ở thư phòng “làm việc”, đột nhiên Tiểu Đào tiến vào cầu kiến.
Kể từ khi Tiểu Đào biết Dương Liên Đình đã lấy vợ sinh con thì không còn đến nhiều, Dương Liên Đình vài lần muốn giải thích cho nàng, lại không biết phải nói thế nào. Thấy nàng chưa từng hỏi qua, đơn giản cũng buông lòng, không để ý nữa.
Hôm nay thấy Tiểu Đào chủ động cầu kiến mình, có chút bất ngờ, hỏi: “Tiểu Đào, có chuyện gì?”
Tiểu Đào hướng hắn thi lễ xong, nói: “Dương tổng quản, Tiểu Đào bị người nhờ vả, đến cầu ngài một chuyện. Không biết có thể không, ngài đại ân đại đức, xin hãy bao dung.”
Dương Liên Đình nhíu mày, nói: “Tiểu Đào, bất kể chuyện gì, ngươi cứ nói đã. Nể mặt ngươi ta sẽ không khó xử người đến cầu ngươi.”
Tiểu Đào chần chờ một lát, cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Là có vị Ôn phu nhân và Thượng Quan phu nhân trong biệt viện muốn cầu đi.”
Dương Liên Đình nghe vậy sửng sốt.
Đông Phương Bất Bại có bảy tiểu thiếp, Dương Thi Thi phu nhân không may qua đời, còn lại sáu người, đó là Bạch Như Tú, Tuyết Tử, Ôn Ti Ti, Thôi U Lan, Thượng Quan Noãn Noãn và Thượng Quan Dương Dương. Đông Phương Bất Bại đáng lẽ muốn giết tất cả, nhưng Dương Liên Đình xin y hạ thủ lưu tình, lại nể tình phu thê nhiều năm, tha mạng cho các nàng.
Chỉ là Đông Phương Bất Bại nhất định không chịu thả người, giam lỏng tất cả trong biệt viện.
Tiểu Đào vì trước đây từng hầu hạ Bạch Như Tú, có cảm tình, nên cầu Dương Liên Đình thỉnh thoảng cho đến thăm. Dương Liên Đình thấy chuyện này cũng không to tát, nên cho phép.
Hôm nay nghe Tiểu Đào nhắc đến, hắn mới chợt nhớ đến chuyện này.
Thượng Quan Noãn Noãn và Thượng Quan Dương Dương vốn là một đôi tỷ muội song sinh, nhảy múa rất đẹp, tính cách lại hoạt bát khả ái. Thời gian hai nàng theo Đông Phương Bất Bại ngắn nhất, thứ bậc trong đám tiểu thiếp không cao, lại bị giam lỏng ba năm, muốn rời đi cũng không phải chuyện ngạc nhiên. Chỉ là Ôn Ti Ti đã theo Đông Phương Bất Bại hơn mười năm, còn là người duy nhất trong bảy người từng mang thai con nối dõi của y, mặc dù hài tử không giữ được, nhưng một đoạn tình cảm phu thê này vẫn thật thâm hậu. Vậy mà còn muốn rời đi, có chút kỳ quái.
Bất quá so với Đông Phương Bất Bại vô tình vô nghĩa với đám tiểu thiếp này, Dương Liên Đình cũng thoáng hơn.
Ai lại không vì chính mình suy nghĩ chứ? Nếu không có mình cầu tình cho các nàng năm ấy, mấy vị mỹ nhân này sớm đã xuống chầu Diêm Vương, hiện tại muốn xin rời đi cũng đúng ý mình.
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Các nàng vốn là phu nhân của giáo chủ, sự tình này ta không thể làm chủ, phải hỏi qua giáo chủ mới được.”
Tiểu Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Dương Liên Đình, cắn răng nói: “Dương đại ca, trước mặt ta ngươi không cần phải nói những lời này. Các nàng trên danh nghĩa là tiểu thiếp của giáo chủ, nhưng giáo chủ có từng đặt các nàng trong lòng? Mấy năm nay giáo chủ nhốt các phu nhân tại biệt viện, tương lai thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.”
Dương Liên Đình trầm mặt, quát khẽ: “Tiểu Đào!”
Tiểu Đào cười khổ, nói: “Dương đại ca, chúng ta tình nghĩa nhiều năm, ngươi vẫn đối đĩa với ta như thân muội muội, ta biết. Lẽ nào muội muội ta, trước mặt ca ca cầu tình một câu cũng không được sao?”
Dương Liên Đình nghe nàng nói vậy, nhớ tới năm ấy khi mình trọng thương tỉnh lại, lần đầu tiên đến thế giới này, vẫn là Tiểu Đào một khắc không rời ở bên chiếu cố, không khỏi mềm lòng, nói: “Tiểu Đào, tình cảm của chúng ta không thể lấy ra mà bàn bạc, ta không trách ngươi. Chỉ là có những chuyện không thể nói lung tung, có một số việc không thể làm bừa. Mặc kệ thế nào, họ vẫn là phu nhân của giáo chủ, ta không có quyền xen vào.”
Tiểu Đào bất đắc dĩ nói: “Như vậy thỉnh Dương đại ca trở về thương nghị cùng Đông Phương giáo chủ. Các vị phu nhân… đều là những người đáng thương.”
Dương Liên Đình nhìn nàng, nói: “Ngươi thường đến biệt viện sao? Bọn họ cầu ngươi thế nào?”
Tiểu Đào lắc đầu nói: “Ta không thường đến. Chỉ là mỗi năm đến gặp Bạch phu nhân cũng không dám ở lâu. Việc này ta tin ngươi cùng giáo chủ đều biết. Ba vị phu nhân kia thì ta chưa từng gặp mặt, chỉ là chuyện Bạch phu nhân nhờ, ta đành đến nói thử với Dương đại ca.”
Biệt viện vẫn có người trông coi giám thị, thường vẫn báo cáo cho Dương Liên Đình, chuyện Tiểu Đào có đến hắn biết, hiểu là Tiểu Đào không nói dối.
Nghe xong, hắn nói lại: “Đã như vậy, Tiểu Đào ngươi trở về nói với Bạch phu nhân, chuyện này không được phép. Sau này chuyện biệt viện ngươi chớ nhúng tay.”