Diệp Khai rũ mắt xuống, lặng lẽ hoàn thành một cái thắt nút Windsor, sau đó cậu ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn: “Cầu xong rồi.”
Trần Hựu Hàm bật cười thành tiếng, ngầm đồng ý với hành động qua loa của cậu, hắn không hề tránh hiềm nghi gì mà ôm lấy vai cậu cùng đi ra khỏi văn phòng. Cố Tụ đã đợi sẵn ở ngoài cửa, lúc nhìn thấy Diệp Khai cũng sững sờ một chút: “Tiểu Khai cũng đi sao?”
Sáng nay Trần Hựu Hàm vừa mới cố ý dặn dò rằng chuyện lần này quá lộn xộn và phức tạp, đừng để Diệp Khai bị liên đới, không biết vì sao mà giờ hắn lại đổi ý. Diệp Khai tiếp lời, trả lời thay cho Trần Hựu Hàm: “Là do em chủ động yêu cầu, em muốn xem các công ty như GC phản ứng như thế nào đối với các sự kiện bất ngờ trong lĩnh vực quan hệ công chúng.”
Cố Tụ gật đầu, lý do của cậu rất hợp lý. Hiển nhiên Trần Hựu Hàm không hề nuôi cậu như là chim hoàng yến, vậy nên hắn sẵn sàng dùng chuyện khiến bản thân sứt đầu mẻ trán mà cho cậu lấy kinh nghiệm.
“Đi chỗ nào?” Cố Tụ ra hiệu, Nhậm Giai lập tức đưa cặp tài liệu lên cho anh, trong đó có thông tin và mẫu hợp đồng của các tòa nhà có liên quan.
“Đi đường Tây Khang.” Trần Hựu Hàm đáp, giám đốc marketing lập tức dẫn theo giám đốc bộ phận tiêu thụ và thị trường đuổi theo, một đoàn người vội vàng đi qua quầy lễ tân, phía sau là bốn vệ sĩ mặc vest đen lặng lẽ đi theo. Đi thang máy xuống lầu, hai chiếc xe thương vụ đã đợi sẵn ở cửa, tài xế đứng bên cạnh. Họ lần lượt lên xe, Cố Tụ ngồi bên ghế phụ, Trần Hựu Hàm để Diệp Khai ngồi bên cạnh hắn.
Lúc xe đi qua bên kia thì gặp phải tắc đường, chậm mất 15 phút, cuối cùng mới dừng lại bên bờ sông. Đây là một vị trí không thể địch nổi, vốn là một tòa nhà chưa hoàn thành, nó liên quan đến các doanh nghiệp nhà nước, khu chính phủ, tập thể thôn làng cùng với chủ sở hữu tư nhân đều đã bỏ chạy, quyền tài sản rất rắc rối phức tạp, Trần Hựu Hàm dùng sự quyết đoán và một vài thủ đoạn nhỏ để mua lại sạch sẽ, tổng cộng có năm tòa nhà, hai tòa nhà cấp 5A thuộc sở hữu của GC, ba tòa còn lại bán dưới danh nghĩa kinh doanh và nhà ở, hiện tại nó chính là khu CBD thuộc trung tâm Tây Diên, theo kế hoạch đã được ấn định thì trong vòng ba năm tới sẽ thiết kế thêm trạm tàu điện ngầm, cộng thêm việc GC từ trước đến nay luôn có chất lượng tốt và xa xỉ cấp độ nhẹ, lúc trước khi phiên giao dịch vừa được mở ra đã phá vỡ kỉ lục của Ninh Thị.
Hôm nay trời rất nắng, giờ đã là hai giờ rưỡi chiều, có lẽ những người đi duy quyền cũng không chịu được cái nắng nóng cỡ này, đều đã chạy đến Starbucks để hưởng ké điều hòa. Trần Hựu Hàm xuống xe, đi ngang qua đám đông để đến trung tâm Marketing. Sợi dây được kéo ra, chỉ có hơn chục người có mặt. Một đám người thanh thế lớn vừa mới bước vào lập tức liền thu hút sự chú ý, Cố Tụ theo sau thì thào nói: “Là cánh báo chí.”
Không dám đắc tội, cũng không dám khinh thường, càng không thể giải tán, vậy nên họ liền đơn giản mời người vào đại sảnh ngồi, dùng trà ngon quả ngọt mà tiếp đãi.
Trần Hựu Hàm gật đầu, dặn dò Cố Tụ: “Không nhận phỏng vấn.”
Mọi người bước vào thang máy, mấy chục người phóng viên giơ micro và máy quay phim đuổi theo, đây đều là truyền thống của cánh nhà báo, còn có mấy người cầm điện thoại kèm theo bộ ổn định tiến đến. Chỉ là chưa kịp đến gần đã bị vệ sĩ lịch sự ngăn lại. Có người đầu óc có vấn đề hỏi: “Là ai vậy? Làm bộ làm tịch cái quái gì thế?”
Người phụ trách đường Tây Minh Khang đã đợi từ lâu trong phòng họp cùng giám đốc marketing chỗ này. Cả sáng hôm nay hắn đều nhìn chằm chằm vào dự án, không dám lơ là chút nào. Điện thoại cứ một lúc lại nhận được thông báo nói Trần tổng tài nổi giận mắng chửi người như thế nào ở văn phòng, lúc này trực tiếp gặp được Trần Hựu Hàm, thần kinh của hắn đã căng thẳng đến đỉnh điểm.
Trái với dự đoán của hắn, Trần tổng tài hôm nay thế mà lại rất bình tĩnh. Mặc dù khí thế vẫn khiến cho người khác không ngẩng đầu lên được, thế nhưng giọng điệu của hắn rất bình tĩnh. Một đám người ngồi xuống liền bắt đầu báo cáo tình hình. Về mặt pháp lý mà nói thì không có chỗ cho việc duy quyền. Mặc dù được quảng bá dưới dạng tài sản thương mại và nhà ở, nhưng trên thực tế, tất cả các tài liệu tuyên truyền đều không có đầy đủ và rõ ràng về quyền tài sản thương mại và nhà ở. Đây là thao tác cơ bản của một doanh nghiệp mở, không có doanh nghiệp nào sẽ mắc phải loại sai lầm cấp thấp như vậy. Nói xong lại tiếp tục báo cáo về tiến độ của việc thu hồi tòa nhà, vốn dĩ đã thu hồi được hơn 60%, vậy mà từ hôm nay trở đi những chỗ đã thu hồi liên tục gửi thư yêu cầu trả lại văn kiện thu hồi.
“Trả lại đi.” Trần Hựu Hàm nói ngắn gọn, “Tiếp tục quan sát, trấn an, đáp ứng hết những yêu cầu hợp lý, chờ thông báo chính thức rồi ổn định sau.”
Mấy tòa nhà này không phải vấn đề quan trọng nhất. Ngay cả khi tất cả chủ sở hữu yêu cầu hoàn lại tiền đi chăng nữa thì GC cũng có thể chấp nhận, cùng lắm thì tự giữ lại là xong. Trọng điểm của GC chính là dự án mở bán vào nửa cuối năm, quy mô hơn 50.000 hộ dân, vậy nên ở giai đoạn mấu chốt này chỉ có thể khiêm tốn mà mềm mỏng xử lý lạnh, kẻ nào châm lửa chuyện này hắn nhất định sẽ tự giải quyết sau, thế nhưng dự án này nhất định không thể xảy ra vấn đề gì.
Người phụ trách lại xin ý kiến mấy vấn đề nữa, chớp mắt đã hơn hai giờ. Gần năm giờ, các chủ hộ bắt đầu tập trung trở lại. Biểu ngữ lại được kéo lên, những chữ in trên đó nhìn mà giật mình, gì mà [ Yêu cầu trả lại tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi ], [ Chúng tôi muốn nhà ở, không muốn bị trưng dụng làm văn phòng! ], [ Gian thương bất lương mất hết tính người! ], Trần Hựu Hàm cầm trên tay một ly cà phê bằng giấy, hắn đứng bên cửa sổ nhìn thoáng qua rồi nói với quản lý đội bảo vệ: “Mang nước đến cho bọn họ.”
Bọn họ tranh thủ lúc đưa nước để xuống lầu, Trần Hựu Hàm bị vây quanh, đột nhiên hắn dừng bước. Hắn đang tìm Diệp Khai. Diệp Khai bị tụt lại phía sau, suốt hành trình cậu không nói tiếng nào, chỉ yên lặng lắng nghe và quan sát, thỉnh thoảng lại viết ghi chú trên điện thoại.
“Tiểu Khai.” Trần Hựu Hàm gọi cậu.
Diệp Khai ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn thấy một nhóm giám đốc điều hành đều đang đợi mình, cậu tăng tốc đuổi theo, đừng bên cạnh hắn.
“Chơi vui không?” Trần Hựu Hàm thấp giọng hỏi.
Cố Tụ: “. . . ? ? ?”
“Liệu nhà của bọn họ có sao không?” Diệp Khai hỏi, góc độ quan tâm cũng khác với những người khác.
Trần Hựu Hàm cười cười, dịu dàng nói: “Không đâu.”
Hắn cũng đâu có thù gì với kiếp sau của mình, cần gì phải làm mấy chuyện đoạn tử tuyệt tôn cơ chứ.
Trần Hựu Hàm thuận tiện muốn kiểm tra hạng mục, lúc bàn giao tòa nhà hắn không có thời gian đi xem, bộ phận thương nghiệp đồng bộ vẫn còn chưa hoàn thành, sảnh lẫn hành lang ở tầng 3 bị bịt lại, nhất định phải chuyển từ tầng 4 để lên tầng tiếp theo.
Cánh nhà báo vẫn chưa giải tán, họ đều đã ngửi ra mùi gì đó khác thường từ đoàn người khí thế khi nãy, thấy Trần Hựu Hàm bước ra, cả đám người xông lên như đàn kiến. Không hiểu sao số lượng người còn tăng thêm mấy lần, micro đen ngòm như muốn chọc thẳng vào mặt họ.
Trần Hựu Hàm nhanh chóng gật đầu chào họ, hắn cười rất nhạt, gần như không, thế nhưng giơ tay nhấc chân đều có vẻ chuyên nghiệp và lịch lãm, tay hắn ôm sau lưng Diệp Khai, trông cứ như vệ sĩ của cậu. Cố Tụ và Trịnh Quyết Phàm che trước người hắn, phía trên cùng nữa là vệ sĩ. Cánh truyền thông tự nhiên đặt câu hỏi, thu hình cả hình ảnh lẫn âm thanh.
“Cho hỏi anh có thân phận gì? Anh có phải người phụ trách của GC không? Hôm nay anh đến đây là để giải thích khai báo với chủ hộ đúng không?”
“Tranh chấp về thương mại và dân cư không phải là sáng chế của GC, càng không phải mình GC sáng chế, anh nghĩ sao với tư cách là người phụ trách? Thái độ của anh đối với thị trường tương lai là gì?”
Cũng có kẻ không chuyên nghiệp hỏi: “Lừa được nhiều tiền như vậy, buổi tối ngài ngủ có ngon không?”
Trịnh Quyết Phàm nghe thấy câu hỏi này suýt thì đã trợn trắng mắt.
Động tĩnh bên này kinh động đến đám người đang đứng biểu tình ngoài cổng, những chủ hộ dồn ào ào kéo đến, hàng trăm người đông nghịt tụ lại, chen vai đụng đầu, cả đám người đều vươn dài cổ hỏi: “Ai vậy? GC cử ai tới?”
Bảo vệ bình tĩnh duy trì trật tự, sợ bảo vệ quá độ sẽ khiến cho đám người đang nhạy cảm mất bình tĩnh. Lối đi bên phải mở ra, Trần Hựu Hàm che cho Diệp Khai đi trước ——
Lúc này, đột nhiên có người hét lên: “Chính là hắn ta! Người thừa kế của GC! Gian thương! Trả lại tiền tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!”
Một tiếng hét này như một cơn sóng dữ dội vỗ vào bờ, lập tức liền ào lên vô số con sóng khác. Đám đông lao lên bậc thang, bảo vệ nơi này đều không kịp phản ứng, tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên nhấn chìm tất cả lý trí cùng khả năng giao tiếp bình tĩnh. Trần Hựu Hàm biến sắc, hắn cố gắng bảo vệ Diệp Khai dưới sự che chở của vệ sĩ, cương quyết che chở cho cậu chen về lối ra bên cạnh.
“Cản hắn lại! Đừng để hắn chạy mất!”
Dưới sóng nhiệt phía dưới, cảm giác tức giận bốc lên mạnh mẽ, bốn vệ sĩ thực sự là ít, bảo vệ lại thiếu kinh nghiệm, hiện trường vốn đã khó duy trì lúc này còn bị đám người từ bốn phương tám hướng chen lúc đến. Trần Hựu Hàm quyết đoán mà đẩy Diệp Khai giao cho một vệ sĩ: “Dẫn em ấy đi trước đi.”
Trịnh Quyết Phàm cố gắng giữ vững phong thái giữa tiếng huyên náo: “Thật xin lỗi, tạm thời không thể trả lời, xin hãy chờ thông báo chính thức. Xin lỗi, xin lỗi, xin hãy nhường đường —— “
Rầm! Không biết là bình nước trong tay ai ném đến. Có lẽ là do sự bảo vệ của Trần Hựu Hàm với Diệp Khai đã thu hút sự chú ý của hắn, chai nước rõ ràng là hướng về phía Diệp Khai, bình nhựa cứng rắn vô cùng chính xác mà đập vào thái dương Diệp Khai. Cậu bị đau mà hô lên một tiếng, có chút choáng váng, không đợi cậu kịp phản ứng lại thì lại vang lên một tiếng động nặng nề! Ngay sau đó là tiếng thủy tinh rơi xuống đất. Đó là một cái gạt tàn, kiểu dáng nhìn rất quen, là cái đặt ở trên bàn trà chỗ đại sảnh phòng marketing. Chất lỏng ấm áp chảy xuống, Diệp Khai đưa tay lên che trán, lòng bàn tay bị thấm ướt. Cậu đưa mắt nhìn, là máu.
Trần Hựu Hàm sững sờ, trái tim nặng nề co lại, đầu ngón tay hắn gần như tê dại, ngay cả âm cuối cũng run lên: “Tiểu Khai? Tiểu Khai?” Diệp Khai chớp mắt nhìn, máu chảy vương vào mắt, trước mắt cậu tối sầm lại, nghe thấy Trần Hựu Hàm mắng một câu “ĐM”, hắn quay sang đám người, đẩy Cố Tụ ra, “ĐMM —— dựa vào cái gì chứ?! Mẹ nhà chúng mày, chúng mày dựa vào đâu mà dám?!”
Trước mắt Diệp Khai chỉ có bóng lưng mặc áo sơ mi trắng của Trần Hựu Hàm, nó đã ướt đẫm mồ hôi. Bảo vệ che chở cho cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy trước mắt lung la lung lay.
Đám người lập tức yên tĩnh lại, nhất thời đều sợ hãi mà nhìn khuôn mặt âm u, đáng sợ gần như đã méo mó của Trần Hựu Hàm.
Họ chững lại chừng một giây, sau đó có người khàn giọng hét lên: “Đã đến đây còn dẫn theo cả tình nhân để cười nhạo chúng ông! Gian thương đáng kinh tởm! Cút xuống Địa Ngục mẹ mày đi!” Lời này không khác gì châm ngòi thuốc nổ, đám người vì bạo lực vừa xảy ra mà do dự lúc này lại sôi nổi lại, đôi mắt Trần Hựu Hàm đỏ ngầu, sự bạo ngược chảy trong máu lan đi khắp người, vệ sĩ cao lớn như một ngọn núi nhỏ bị hắn đẩy một cái mà gần như ngã nhào xuống đất ——
“Ngăn hắn ta lại!” Cố Tụ quyết định dứt khoát, “Ngăn Trần tổng lại!”
Tất cả mọi người như tỉnh khỏi giấc mơ, tất cả cùng lao về phía trước, có người lôi kéo Trần Hựu Hàm, có người chặn lại bọn họ. Cố Tụ không quản sống chết mà ôm chặt Trần Hựu Hàm, dùng hết sức lực toàn thân để ghì cánh tay hắn lại, điên cuồng nháy mắt với Trịnh Quyết Phàm: “Anh tỉnh táo lại đi! Xuỵt —— tỉnh táo lại ngay! Tiểu Khai không sao hết!” Hắn hạ giọng: “Cánh báo chí vẫn còn ở đây, anh nổi điên cho ai nhìn!”
Muộn rồi.
Tất cả hình ảnh đều đã được giới truyền thông chụp lại rõ ràng. Chỉ bằng một câu “Mẹ nhà chúng mày, chúng mày dựa vào đâu mà dám” đã có thể viết ra một bài hịch để vây quét tiễu trừ bọn họ.
Mắt trái Diệp Khai bị máu nóng chảy qua, cả đám người chen lấn khiến cậu không chịu nổi, vệ sĩ che chở cho cậu, nhưng cũng vẫn là không đủ người, nhìn qua cũng biết sắp không chống đỡ được đến nơi. Cậu ôm chặt trán, tìm đến bàn tay đang phát run của Trần Hựu Hàm trong đám đông, khều nhẹ nó một cái. Tiếng cậu nói cũng rất nhẹ, nhưng Trần Hựu Hàm đã nghe rõ, cậu nói: “Hựu Hàm ca ca, em không sao.”
