Xoạt một cái vứt cái đuôi Mông Đế, La Kiều lui về sau vài bước, tuy dã thú không có quan niệm gì kia, nhưng ở kiếp trước, hành vi này của cậu khác gì đang tốc váy nữ sinh đâu? Tuy từng bị một lần, nhưng lần đó cùng lần này không giống! Chẳng lẽ bị lưu manh mãi nên cậu cũng bị lây bệnh, bắt đầu phát triển theo phương hướng lưu manh hóa?
Không đúng, cậu đây là bị động lưu manh a!
Nhưng cũng là lưu manh cả mà… tuy đối tượng bị cậu lưu manh chính là cái kẻ chuyên lưu manh cậu…
Khỉ… La Kiều đã hoàn toàn không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Mông Đế không để tâm chuyện này lắm, nó xoay người, giật giật lỗ tai nói với La Kiều: “Ngươi đối với nơi này của ta cảm thấy rất hứng thú sao?”
“Hiểu lầm!” La Kiều vội vàng lắc đầu: “Hiểu lầm lớn a! Ta chỉ là không cẩn thận!”
“Nga.” Mông Đế gật gù giống như thấu hiểu: “Này không tiện lắm.” Dứt lời liền biến thành hình người, mái tóc vàng nâu xõa trên bờ vai, gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng lộ ra sức quyến rũ khôn kể, Mông Đế nắm lấy một tay La Kiều, từ lồng ngực trượt xuống, dọc theo làn da bóng loáng, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng, bộ vị bí mật nào đó nằm dưới lớp váy da thú mềm mại, chỉ cần xuống chút nữa, lòng bàn tay sẽ tiếp xúc với vật nguy hiểm kia.
“Như vầy thì tiện hơn nhiều.” Mông Đế nhếch khóe môi, áp sát bên tai La Kiều, thấp giọng nói: “Ngươi muốn nhìn hay muốn sờ đều thực tiện. Ta hoàn toàn không ngại.”
La Kiều choáng váng, hoàn toàn choáng váng. Nếu hình dung chuẩn xác một chút thì trên trái tim vô cùng thuần khiết của cậu đang có một đám thần thú thảo nê mã đang gào thét phóng như điên, để lại phía sau là một trận khói bụi mịt mù…
Có cần hoang dã thẳng thừng đến mức này không? Điểm mấu chốt chính là có thể nói ra những lời này mà không hề đỏ mặt.
“Ngươi không thích?”
La Kiều vội vàng lắc đầu, anh bạn, con mắt nào nhìn thấy ta thích vậy?
“Nhưng không phải ngươi rất thích ở truồng chạy rông sao? Ta cứ nghĩ ngươi thích trực tiếp một chút…”
La Kiều lắc đến sắp rớt luôn cả đầu, còn chuyện nào oan ức hơn được nữa không? Sao cậu cảm thấy mình hệt như một cô gái nhà đàng hoàng vô tình làm rớt quần áo—— một tên lưu manh xuất hiện, vừa quay đầu thì, u, em gái xinh đẹp! Sau đó liền phấn chấn chạy tới trêu chọc—— trêu xong, ngay cả miệng cũng không thèm chùi, ngược lại còn vô cùng hùng hồn nói: này không phải ý tứ của ngươi sao?
Cậu có thể học thần thú khóc ròng không a?
Thật sự, so với trân châu còn thật hơn a.
Mông Đế tựa hồ còn e ngại La Kiều bi phẫn chưa đủ, trực tiếp ấn cậu ngã xuống cỏ, da thịt bóng loáng tiếp xúc hoàn toàn khác biệt với xúc cảm của da lông, nhiệt độ cơ thể ấm áp, gương mặt xinh đẹp vô cùng, tất cả cơ hồ làm La Kiều quên đi người đẹp trước mắt chính là một con dã thú không hơn không kém.
Loại ảo giác này chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó cổ bị Mông Đế cắn đã kéo cậu về hiện thực.
La Kiều muốn đẩy Mông Đế ra, bất quá chỉ có thể túm lấy tóc đối phương mà dùng sức kéo ra sau, sức lực nhỏ đến đáng thương của liệp báo căn bản không thể dùng trước mặt hoa báo, Mông Đế không chút sứt mẻ tiếp tục áp trên người La Kiều, từng ngụm từng ngụm gặm cắn thực vui vẻ.
Cậu có thể xem đây là đối phương vẫn chưa ăn no, muốn cắn mấy miếng thịt trên người cậu bổ sung không a?
Bản thân La Kiều cũng không tin tưởng sự tình sẽ phát triển theo phương hướng ‘thuần khiết’ như thế.
“Có thể dừng lại không?” Nếu không thì đổi nơi khác cắn cũng được a.
La Kiều theo bản năng ngẩng đầu lên, thử câu thông với hoa báo, vô luận là người hay liệp báo, cảm giác bị cắn cổ họng như vậy cũng không tốt chút nào.
“Không thể.”
Được rồi, câu thông thất bại.
La Kiều hơi nheo mắt, ngón tay buông lỏng tóc Mông Đế, hoa báo đang chuyên tâm ‘cắn xé con mồi’ căn bản không chú ý tới móng vuốt liệp báo, chính là rút kinh nghiệm bài học lần trước, nó đè chặt hai chân La Kiều, không cho cậu có bất cứ cơ hội công kích nào.
La Kiều sờ soạng tới một vị trí bên gáy Mông Đế, tuy kết cấu sinh lý của báo cùng con người không giống nhau, nhưng nếu đã biến thành hình người thì cậu cũng không ngại cá cược một phen, chỉ cần kìm chặt động mạch vài giây thì cậu có cơ hội đẩy đối phương ra mà chạy trốn.
Nhưng sự tình không như La Kiều dự đoán, trước khi cậu ra tay, Mông Đế đột nhiên buông cậu ra, quay đầu đề phòng nhìn chằm chằm một nơi trong bóng đêm.
Một con sư tử đực trẻ tuổi cao lớn từ trong màn đêm bước ra, tông mao vàng ươm nồng đậm, nó là Ai La.