Nghe Từ Tuấn Hạo hỏi han, Ny Ny đổ thừa cho An Hạ và An Nhiên: “Hai chị ấy nói em mập, bảo em giảm cân đi, không thì sẽ trở thành heo”
Từ Tuấn Hạo bật cười, nhéo má Ny Ny, cưng chiều dỗ dành: “Anh thấy đáng yêu mà, đâu có mập”
An Nhiên há hốc, bình thường hiền lành cũng không chịu nổi Ny Ny, cô đứng lên đi về trước, Từ Tuấn Hạo hoang mang không hiểu chuyện gì vội đuổi theo cô.
Ny Ny đến ngồi cạnh Điếu Trạch Nghiễn, phụng phịu hỏi: “Anh, anh có thấy em mập không? Em với chị An Hạ, ai đáng yêu hơn?”
“Phí lời, đương nhiên là An Hạ”
“Sao lúc trước anh bảo em đáng yêu nhất?”
“Vì lúc đó mày chưa nói nhiều bằng bây giờ”
Ny Ny phồng má giận dỗi, vẻ đáng yêu này chỉ để Điếu Trạch Nghiễn xem.
An Hạ biết, Điếu Trạch Nghiễn cũng rất thích Ny Ny, nếu cô bé nói ít lại không chừng anh đã cưng chiều nó ra mặt.
Lúc An Hạ đang nấu bữa tối, Ny Ny đột nhiên xuất hiện quanh quẩn trong bếp, còn giúp thím Vu mấy chuyện lặt vặt. An Hạ thầm nghĩ, nếu Ny Ny chỉ coi thường cô, đối tốt với những người còn lại thì vẫn chấp nhận được.
Khi An Hạ mở nắp nồi nước sôi, Ny Ny bỗng giành lấy cái nắp bằng kiếng trong tay cô, giành được rồi lại thả nắp xuống đất, hơi nước nóng còn động trên nắp văng ra, Ny Ny đột nhiên ngồi bệt xuống ôm chân khóc nức nở. Nghe tiếng, mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu vội chạy vào lo lắng hỏi han, Ny Ny chỉ ngồi khóc lớn tiếng.
Điếu Trạch Nghiễn vừa đi đến, Ny Ny mới hạ giọng nói: “Con không sao, chắc chị còn giận con, tại con làm vỡ cúp của anh”
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu e dè nhìn nhau, đứng ở giữa không dễ chút nào.
“Cậu làm sao?”
Câu hỏi với giọng điệu nghi ngờ từ Điếu Trạch Nghiễn khiến An Hạ vô cùng hụt hẫng, anh không hề tin tưởng cô, cho rằng cô vẫn còn tức giận việc Ny Ny làm vỡ cúp nên cô mới tìm cơ hội trả thù. Không còn lời nào để nói, trong tâm An Hạ cũng không còn tâm trạng để giải thích, cô quay lưng tiếp tục nấu đồ còn dang dở, thờ ơ đáp: “Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ”
Với làn da trắng của Ny Ny, trúng vài giọt nước nóng liền đỏ lên, cộng thêm việc Ny Ny trong mắt họ luôn ngoan ngoãn nên dễ dàng lấy được lòng tin của mọi người.
Nấu xong bữa tối, An Hạ không ăn mà xin phép về phòng trước, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, ngay cả Điếu Trạch Nghiễn ở bên cạnh cô nhiều nhất cũng không hề tin tưởng cô. Quả nhiên, người dưng mãi mãi là người dưng, kẻ nào giỏi giả vờ thì kẻ đó thắng.
Về phòng, An Hạ gom hết huy chương và cúp của Điếu Trạch Nghiễn đặt lại trong hộp gỗ trước kia từng đựng, mang đi đặt lại chổ cũ trong kho, vừa mở cửa đã đụng mặt anh.