“Cảm ơn…”
Như thể chủ nhân đã dùng hết tất cả dũng khí để nói ra hai từ này.
“Không cần khách sáo, cô cũng là vì tôi, lần sau gặp phải loại chuyện này, đừng liều lĩnh đi làm, hiểu không?” Lâm Dương cười nói.
*Ừ…” Hai má của Liễu Như Thi ở bên kia điện thoại hơi đỏ lên, nhẹ giọng ‘ừ’ một tiếng.
“Được rồi, nhanh trở về bên cạnh Dược Vương đi.” Lâm Dương nói xong liền muốn cúp máy.
“Lâm thần y, xin đợi một chút.” Liễu Như Thi vội vàng gọi một tiếng.
“Còn chuyện gì nữa sao?”
“Cái đó … Lâm thần y, lần này may nhờ có anh, tôi mới có thể thoát thân, tôi … Tôi có thể đến Giang Thành tìm anh được không? Tôi muốn… tôi muốn mời anh một bữa và nói câu cảm ơn thật đàng hoàng với anh.” Liễu Như Thi tràn đầy vẻ mong đợi nói.
Có trời mới biết sau khi nói ra lời này, mặt cô ấy đã đỏ đến thê nào, người bên cạnh đêu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vị sư tỷ này của mình …
“Ù … không thành vấn đề, nhưng hiện tại tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết ở Giang Thành. Hôm khác đi.”
“Được rồi, tới lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.” Liễu Như Thi rất vui, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nói chuyện xong, Lâm Dương lên máy bay.
Trên thực tế, còn có một lý do khác khiến anh nóng lòng muốn trở lại Giang Thành.
Đó chính là, thời gian mà anh đã thỏa thuận với phường chủ của Kỳ Dược Phường cũng sắp đến rồi.
Sau hai ba ngày trì hoãn ở biệt thự Ứng Long, thời gian còn lại không còn bao nhiêu nữa, Lâm Dương mặc dù rất tự tin rằng mình có thể thắng được phường chủ Kỳ Dược Phường, nhưng anh vẫn không dám lơ là, dù sao thì đối phương cũng đã có lời thế sắc son hạ thư khiêu chiến, hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, lỡ như thua rồi, Lâm Dương biết đi đâu tìm ‘Hà Linh Hoa’ để trả lại cho Kỳ Dược Phường đây?
Vừa xuống máy bay, Lâm Dương liền đi đến Huyền Y Phái.
Hiện tại bệnh nhân của học viện Huyền Y Phái vẫn sôi sùng sục, nhưng xét trên toàn quốc mà nói thì những bệnh nhân bị di chứng của thuốc “Phục phương dưỡng tâm hoàn” đã được chữa khỏi khá nhiều rồi, có thể nói là cuộc khủng hoảng lần này đã được cứu vãn bởi Huyền Y Phái, còn danh tiếng của Huyền Y Phái cũng có thể coi là hoàn toàn mở ra trong nước, thậm chí còn giành được danh tiếng tốt trên trường quốc tế.
Hàng ngày, đều sẽ có nhân sĩ từ các phương gửi cờ hiệu và thư khen ngợi, thậm chí còn có rất đông người nhà bệnh nhân gửi tiền và vật đến tặng để bày tỏ lòng biết ơn.
Nhưng dưới sự chỉ dẫn của Lâm Dương, ngoại trừ cờ hiệu và thư cảm ơn ra, mọi thứ khác đều được quyên tặng đi.
Tên tuổi của Huyền Y Phái càng trở nên vang dội hơn sau chuỗi hoạt động này.
Nhiều nhân vật lớn trong nước và thậm chí quốc tế cũng bắt đầu chú ý đến nàng lượng mới nỗi này.
