Sóng thần thức này của Dương Khai đã hoàn toàn vượt qua hẳn đẳng cấp tu vi hiện tại của hắn, và bỏ xa những võ giả cùng đẳng cấp.
Trong tâm thức, đóa Ôn Thần Liên ngũ sắc đó vẫn xoay tròn liên tục, sức mạnh thần thức bên trong nó cũng không ngừng hóa thành từng sợi tơ phóng thích ra ngoài.
Thời gian dần trôi qua.
Vào một khắc nào đó, thần thức trữ trong Ôn Thần Liên cuối cùng cũng được phát tán hết toàn bộ.
Không gian hắc ám hỗn độn ấy giờ đã tràn ngập những sợi tơ tỏa hào quang dịu nhẹ, dày đặc tựa mảnh đầm lầy.
Dương Khai nhìn thấy rất rõ ràng, dưới tác dụng của một sức mạnh thần kỳ, những sợi tơ thần thức này đột nhiên xuất hiện dị biến.
Từng sợi tơ thần hồn lóe lên hào quang, lắt léo lẫn nhau, dần dần hội tụ thành một chuỗi mạnh hơn, rồi lại lắt léo, lại hội tụ, mạnh hơn từng chút một… cứ vòng đi vòng lại, liên tục không ngừng nghỉ.
Dương Khai bất giác nhớ lại lần đó khi ở trong thức hải của Đường Vũ Tiên, hắn đã thấy nàng phô diễn cảnh khai tịch thức hải, so sánh với tình hình bản thân lúc này, chợt thấy khác nhau hoàn toàn.
Cảnh khai tịch thức hải của Đường Vũ Tiên, là sự khai tịch mạnh mẽ hơn từng chút từng chút một, cứ đi dần từng bước, gian khổ, nhưng lại từ tốn.
Còn hắn lúc này, lại nở rộ toàn diện, nhanh chóng, hung mãnh.
Mọi ngóc gách trong cả không gian hỗn loạn đều có sức mạnh thần thức đang hội tụ, từ lượng biến đến chất biến, vô cùng nhanh chóng.
Rầm rầm…
Có tiếng nước chuyển truyền ra, Dương Khai định thần nhìn lại, chỉ thấy bốn bề đều có từng guồng chất lỏng trong suốt như nước sông đang chảy về vị trí trung tâm.
Đó là vị trí của Ôn Thần Liên!
Chất lỏng hội tụ biến thành một con suối nhỏ, nháy mắt lại hóa thành dòng sông, rất nhanh, biến thành hồ nước… và lan rộng thành đại dương!
Gió nổi lên, cuốn sóng biển lên cao ba thước, trong làn nước đó, ẩn chứa sức mạnh thần thức khủng khiếp của Dương Khai.
Ôn Thần Liên lặng lẽ trôi nổi trên mặt biển, tản mác hào quang ngũ sắc dịu nhẹ, bao trùm cả vùng đại dương. Nước biển trong vắt thấu cả đáy, Dương Khai vừa động ý niệm một cái, đại dương đơn điệu liền mọc thêm rất nhiều đá ngầm, sóng xô vào đá, tiêu tan thành bọt sóng, rơi lả tả về biển.
Dưới biển, đột nhiên xuất hiện đủ loài cá hình thù kỳ quái đang bơi lội, trên bầu trời có chim chao liệng, thế giới này bỗng trở nên thật rạng rỡ.
Gió biển lướt nhẹ qua mặt, thanh tâm tự tại.
Linh thể thần hồn của Dương Khai lơ lửng giữa khoảng không, lặng yên ngắm nhìn mọi vật, tâm trạng không nén nổi khấp khởi.
Vươn tay ra chỉ, Ôn Thần Liên chợt biến thành một hòn đảo giữa đại dương. Cả hòn đảo phát ra hào quang ngũ sắc, sáng ngời ngời tựa đảo châu báu.
Vạn vật ở đây, Dương Khai đều có thể biến đổi tùy ý, tất cả đều được biến ảo từ sức mạnh thần thức của hắn.
Tiếp sau đó, Dương Khai bỗng cảm giác được, sâu thẳm trong tâm linh, có thứ gì đó đang đắm chìm vào đại dương.
Lặng lẽ quan sát, Dương Khai phát hiện, đó chính là ký ức trong tiềm thức của mình!
Thức hải chất chứa cả cuộc đời Dương Khai, đầy là những dấu tích hắn từng đi qua bao năm nay, có những trải nghiệm và thể ngộ cuộc sống, có những võ kỹ công pháp tu luyện và khổ nạn từng trải, từng chi tiết nhỏ nhặt đều có tại nơi đây.
Liếc nhìn tùy ý, Dương Khai nhìn thấy vài mẩu chuyện cũ, hiện rõ mồn một trước mắt mình, như được trải nghiệm thêm một lần nữa.
Trong thức hải của võ giả, ẩn chứa mọi bí mật của người đó. Do đó nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, chẳng ai lại mở rộng phòng ngự của mình cho người khác, để mặc cho họ tiến vào rình mò trong thức hải.
Như thể chẳng khác nào tự lột trần mình trước mặt đối phương.
Ngày đó, Phiến Khinh La đã để Dương Khai nhìn qua, từ đó có thể thấy nàng quả thật không hề đề phòng Dương Khai.
Thức hải đã thành!
Giờ khắc này, một cảm giác kỳ lạ chợt trào dâng trong lòng Dương Khai.
Giữa tịch mịch, dường như hắn nhìn thấy, mình đã đứng ở nơi cao hơn hẳn trên sơn lộ gập ghềnh của võ đạo từ lúc nào không hay.
Mở mừng hai mắt ra, ánh mắt sáng quắc, sắc bén như chim ưng.
Tất cả mọi người đều rúng động, thần sắc nghiêm trang.
Điều đầu tiên mà Dương Khai nhìn thấy là Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai đang hướng ánh mắt dịu dàng về phía hắn, miệng mỉm cười đầy thanh thản.
Gật đầu với họ, gương mặt Dương Khai đầy vẻ cảm kích.
Vừa rồi tuy đang đột phá tấn thăng, nhưng Dương Khai vẫn cảm nhận được sự xuất hiện của họ, và biết họ đã nỗ lực đến đâu vì mình.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa cõi lòng.
Sư công quả nhiên ủng hộ mình, tin tưởng mình vô điều kiện!
Hít sâu một hơi, thu hồi sóng thức hải đang giải phóng bên ngoài, cả người Dương Khai chợt bình lặng hẳn, cứ như một người bình thường chưa từng tu luyện – ngoại trừ năng lượng tà ác vẫn tản mác toàn thân.
Mây đen trên trời cao vẫn chưa tan đi, thiên địa uy năng khủng khiếp cứ không ngừng thử thách cơ thể Dương Khai, thức hải tuy đã thành, nhưng thử thách cho cơ thể vẫn chưa kết thúc.
– Giờ ngươi rốt cuộc là người hay là tà ma?
Dương Lập Đình trầm thanh quát.
Dương Khai hờ hững nhìn lão, đáp lời bằng hành động thực tế.
Sau khi đã điều khiển vững cơ thể, theo sự dẫn dắt có chủ ý của Dương Khai, năng lực thôn tính của Ngạo Cốt Kim Thân trở nên ghê gớm hơn lúc trước vạn lần.
Chiến Thành đột nhiên nổi cuồng phong, với Dương Khai là trung tâm, một lực hút khổng lồ khuếch tán ra tứ phía, hút trọn hết mọi năng lượng tà ác đang phát tán bên ngoài.
Đến cả thiên địa uy năng ẩn trong từng tầng mây đen trên bầu trời cũng không thể thoát khỏi.
Lốc xoáy điên cuồng thành hình, Dương Khai đứng sừng sững giữa vị trí trung tâm phẳng lặng, mây đen trên trời cao xoay vòng, bị hút vào trong lốc xoáy, biến mất tăm trong nội thể Dương Khai.
Trước sau chưa đầy một khắc, Chiến Thành liền sáng sủa trở lại, bầu trời xanh ngắt không gợn mây, ác năng đè nặng tâm trí chúng nhân cũng không cánh mà bay.
Sóng khí vô hình nổi lên từ dưới chân Dương Khai, thổi bay khói bụi vạn trượng.
ồi.
h chóng chạy lại đây.
Rầm rầm rầm oanh…
Bảy người giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, mang theo hơi thở cuồng bạo, vừa mới hạ xuống đã xếp thành một hàng, che trước mặt đám người Đổng Khinh Hàn.
Hai mắt lão mập họ Đổng lập tức tỏa sáng, tâm tình đang bị đè nén không khỏi buông lỏng đi một ít.
Bởi vì bảy người vừa tới không phải ai khác, chính là bảy vị huyết thị không đủ tư cách để tham dự đoạt đích chi chiến của Dương Khai phủ!
Lần lượt là Phong Vi Thủ, Khúc Cao Nghĩa, Tiêu Thuận, La Hải, Nghiêm Lệnh Hành, Ngô Câu, Phó Thông. Một người cũng không thiếu, tất cả đều đã tới.