Đường Quả một mực chú ý đến chuyện trong nhóm. tán nhân Ngân Hoàn và tiên tử Phiêu Miểu rất ít khi ngoi lên, hình như là có liên quan đến hoàn cảnh sống.
Lần này cô không nhịn được tò mò, hỏi, “Hai người sống thế nào? Nguy hiểm lắm à?”
“Nguy hiểm thì không có, chỉ là không có cách nào để ra ngoài. Với thực lực của tôi và Ngân Hoàn, tự vệ là không thành vấn đề, cuộc sống cũng khá thú vị, cũng không tính là nơi nguy hiểm. Chỉ là ở nơi này quá lâu khó tránh khỏi nhàm chán. Bọn tôi đoán, muốn ra khỏi đây, chỉ sợ phải độ kiếp phi thăng mới được.” Tiên tử Phiêu Miểu đáp.
[Tán nhân Ngân Hoàn]: “Hai chúng tôi ở đây đã lâu, nhìn rất nhiều người mới đến, lúc bắt đầu còn tràn đầy hào hứng, nhưng càng về sau càng sa sút tuyệt vọng, nếu không chết già thì cũng nhận mệnh ở lại một vị diện trong đây.”A?
Nghe thế, Đường Quả càng tò mò hơn, “Hai người đang sống trong thế giới nào thế, có cảm giác khá thú vị.”
“Giáo Hoa, tôi khuyên cô đừng tò mò làm gì.” Tiên tử Phiêu Miểu phát biểu. “Nhưng thôi, cô tò mò thế, tôi nói một câu cho cô biết thế giới này thế nào, dù sao cũng không đoán được. Không biết Giáo Hoa đã từng nghe nói đến rubik chưa?”
“Tôi biết.”
Tiên tử Phiêu Miểu nói tiếp, “Đây là một thế giới rubik, là không gian tạo bởi sáu vị diện nhỏ, một tháng sẽ xoay một lần. Trừ khi nhận mệnh ở lại một vị diện nào đó thì mới không bị truyền tống đến vị diện tiếp theo. Cứ bị truyền tống như thế, lặp đi lặp lại sáu vị diện, mỗi lần xoay chuyển đều hết sức nguy hiểm. Đa số người thường rơi vào đây đều lựa chọn ở lại một vị diện nào đó. Ở lại trong vị diện, có nghĩa là mãi mãi không thể thoát khỏi thế giới rubik.”
Và người không muốn ở lại là người muốn đi ra ngoài.