Tiểu Hoa được an táng trong hoàng lăng, Lãnh Thiên Minh bần thần ở đó cả ngày, không ai biết hắn làm gì, và cũng chẳng dám hỏi, Gấu Đại và Gấu Nhị dường như hiểu rằng mẹ của bọn chúng đã vĩnh viễn rời bỏ mình, gầm lên đau đớn không ngừng…
Lãnh Thiên Minh nhìn Tiểu Hoa đã thực sự rời đi, hồi tưởng lại từng ký ức một, hy vọng nó có thể sống lại, nhìn nó thêm một chút, Tiểu Hoa vì cứu Tiểu Lan và Thần An mới phải hi sinh mà không thể phản kháng, ân tình như vậy, đời này hắn e là trả không hết…
“Tiểu Hoa…kiếp sau, ngươi làm người, ta làm hổ Tuyết Sơn, ta bảo vệ ngươi, ta sẽ chăm sóc thật tốt Gấu Đại và Gấu Nhị, ngươi yên tâm mà đi…”
Lãnh Thiên Minh độc thoại trước phần mộ Tiểu Hoa, cho đến tận tối mới rời khỏi hoàng lăng.
“Truyền lệnh, dựa theo hình tượng Tiểu Hoa, đúc hai bức tượng trấn thủ cổng thành Thiên Khải, sau này tất cả chiến giáp Hoa Hạ đều phải in hổ phù để tưởng nhớ Tiểu Hoa”.
“Rõ…”
Sau khi xử lý xong chuyện trong cung, Lãnh Thiên Minh ghé thăm Khoa Học Viện, thấy hắn tới, Giáp Tử Thất kích động rơi lệ…
“Hoàng thượng, ta còn tưởng không được gặp lại ngài nữa…ngài khiến ta sợ chết khiếp”.
“Hầy…lão Giáp, ngươi khóc trông giả quá…ngươi cần bồi dưỡng một khóa diễn xuất đó…”
“Hả…không phải chứ? Hoàng thượng…ta…ta thật sự đau lòng mà”.
“Ta biết rồi, yên tâm…đợi lúc ngươi đi, ta cũng sẽ khóc vậy”.
Giáp Tử Thất ngẩn người, lời này không đúng lắm nhỉ, lúc này, Mã Họa Đằng chợt chạy vào…
“Hoàng thượng, ta còn tưởng không được gặp lại ngài nữa…ngài khiến ta sợ chết khiếp”.
Lãnh Thiên Minh và Giáp Tử Thất đều đứng hình, sao hai người nói y hệt nhau vậy.