Đối với những người bình thường không có chút đạo hạnh nào, tiêu hao của Định thân pháp mà Kế Duyên sử dụng lúc này rất nhỏ. Sau khi thi pháp, Kế Duyên vẫn không ngừng bước. A Trạch và Tấn Tú cũng vô cùng tò mò, nhưng không dám dừng lại.
“Bất động, ôi, thật thú vị. Kế tiên sinh, bao lâu nữa thì bọn họ mới có thể tiếp tục động đậy?”
Tấn Tú tò mò hỏi thăm. Về phần vì sao bất động, nghĩ cũng biết là do Kế tiên sinh thi pháp, cái này khó mà hỏi chi tiết được.
Kế Duyên trả lời “Ba ngày” xong, lập tức dẫn hai người đi ngang qua những “bức tượng điêu khắc” này. Bọn chúng có thể đứng yên ba ngày trong núi, có lẽ nên tự cầu phúc đi.
A Trạch và Tấn Tú đang chuẩn bị bước vượt qua, nhưng khi đi ngang người đàn ông được xưng là đại ca kia, cậu bỗng nhiên sửng sốt một chút. Ngay sau đó, A Trạch vọt tới trước mặt người đang nửa ngồi nửa đứng kia, kéo một thanh chủy thủ ra từ thắt lưng quần của gã.
A Trạch cũng có một thanh chủy thủ giống vậy, là gia gia đưa cho cậu. Mà trên người gia gia cũng giữ lại một thanh. Lúc chôn cất cho gia gia, cậu không tìm được, không nghĩ tới đây lại nhìn thấy.
“Ôi… Ôi… Ôi…”
A Trạch hít thở dồn dập, trong mắt xuất hiện tơ máu.
“Là ngươi? Là ngươi? Có phải là ngươi không?”
Cậu rống to về phía tên sơn tặc. Trên mặt đối phương vẫn còn duy trì nụ cười hung ác, nhưng cứng đờ như tượng, không có phản ứng nào.
“Ôi… Ôi… Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!”
“O.o.n.g.g….”
Thiếu niên trực tiếp rút thanh chủy thủ trong tay ra, không chút do dự đâm vào mắt phải của gã nam tử.
“Phốc…”
Rõ ràng có thanh âm của thứ vũ khí sắc bén đâm vào thịt, nhưng huyết tương lại không bắn ra.
“A Trạch!”
Tấn Tú giật mình, vội vàng tiến lên giữ chặt lấy cậu. A Trạch xoay đầu lại, hai mắt đầy tơ máu. Trong hốc mắt ngấn lệ, cậu nghiến răng nghiến lợi chỉ vào tên sơn tặc.
“Là gã, là bọn chúng, nhất định là bọn chúng!”
Vừa nói xong, cậu rút chủy thủ, lần này hung hăng đâm vào vai phải của nam tử, nhưng vì góc đâm không đúng nên chỉ xẹt qua phần áo giáp ở trên người. Chỉ ở trên cánh tay hóa ra một vết máu và cũng không có huyết quang xuất hiện, ngay cả lỗ thủng mắt phải kia cũng chỉ có thể nhìn thấy huyết sắc không có máu tràn ra.
Kế Duyên nhíu mày, đi đến gần A Trạch, bắt lấy cánh tay của cậu, ngăn cản lại lần đâm thứ ba vào cổ họng. A Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt bình tĩnh của Kế Duyên. Giờ phút này, trong đôi mắt ấy dường như thấy bóng trong dưới giếng cổ, yên lặng, không chút gợn sóng.
“Cứ hỏi trước đi đã.”
Nói xong, thấy A Trạch bình tĩnh hơn một chút, Kế Duyên chuyển tầm mắt về phía tên sơn tặc đầu lĩnh. Trong lúc suy nghĩ vừa động, hắn đã giải Định thân pháp cho gã ta.
Thân thể của gã khôi phục tri giác. Tên sơn tặc đầu lĩnh khẽ lung lay, rồi cảm nhận được một cỗ đau đớn kịch liệt, ngay sau đó mắt phải phun ra máu.
“A…. A… Ánh mắt của ta, a… Ánh mắt của ta a…”
Gã sơn tặc vứt bỏ binh khí trong tay, hai tay gắt gao ôm lấy mắt phải. Máu tươi không ngừng chảy ra từ khe hở giữa ngón tay. Gã đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất.
“Các ngươi nhanh tới giúp ta. Đám hỗn đản các ngươi đâu rồi? Ách a a a, đau chết ta a a…”
A Trạch oán hận đứng tại chỗ cũ. Tấn Tú nhíu mày đứng bên cạnh. Kế Duyên cầm lấy tay A Trạch, lạnh nhạt nhìn gã sơn tặc đang không ngừng lăn lội trên mặt đất. Tuy nhiên, vì liên quan đến động thiên, trên người gã nam tử cũng không có tử oán khí quấn thân. Dường như nghiệp chướng không hiện ra, nhưng thực ra nó quấn ở thần hồn, tất nhiên cũng là dạng người có chết cũng chẳng chút đáng tiếc.
“Ôi… Ách ôi…. Người nào, người nào ở bên cạnh… tha mạng, hảo hán tha mạng!”
Gã kêu đau nửa ngày, mà không có huynh đệ thủ hạ đến hỗ trợ, hơn nữa chính mình không hiểu sao trọng thương. Tên sơn tặc đầu lĩnh đã ý thức được cục diện mình gặp phải. Trải qua thống khổ và hoảng sợ mãnh liệt ban đầu, hiện tại gã đã có thể đè ép cơn đau, giãy dụa ngồi dậy. Tên sơn tặc run rẩy thân thể, lấy mắt trái nhìn chung quanh.
Trước mắt có ba người, một người có bộ dáng tiên sinh nho nhã, một cô nương xinh đẹp, một thiếu niên trẻ tuổi. Nếu là trước kia, khi nhìn thấy một nhóm người như vậy, có khi gã đã trực tiếp bổ nhào về phía cô nương ấy chứ, nhưng hiện tại lại không dám, chỉ biết nhất định là gặp phải cao thủ.
“Hảo, hảo hán tha mạng, nhất định là, nhất định là có hiểu lầm gì…”
“Chủy thủ này, ngươi lấy đâu ra?”
Tơ máu trong mắt A Trạch càng nhiều, thoạt nhìn giống như ánh mắt đỏ hoe, hơn nữa còn cực kỳ yêu dị. Tên sơn tặc đầu lĩnh nhìn thoáng qua tất nhiên cũng có chút sợ hãi. Gã ta nhìn về phía chủy thủ, phát hiện chính là thanh chủy thủ của mình, trong lòng e ngại, không dám nói thật.
“Cái này, cái này là do người khác đưa…”
“Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy. Là ngươi giết người dân ở thôn Miếu Động rồi đoạt lấy, tên cướp nhà ngươi!”
Lần này sơn tặc đầu lĩnh hiểu được mình nghĩ sai, vội vàng lên tiếng kêu oan.
“Không không không! Không phải giết dân làng cướp lấy đâu, không phải! Một năm trước, ta giết một thương khách đi ngang qua rồi cướp được, tuyệt đối không tàn sát thôn trang kia. Chúng ta cũng chỉ có tổng cộng hai ba mươi người, nào dám đi cướp bóc thôn trang. Hơn trăm người nông dân còn dám dùng cuốc đánh chết người đấy!”
Dưới sự kích động, bàn tay còn ôm lấy mắt phải, giữa các ngón tay lại chảy ra thêm một ít máu. Mà A Trạch nghe vậy thì vẫn thở dồn dập như cũ, nhưng có vẻ có chút mờ mịt.
“Thật ra Ma niệm không đáng sợ, đáng sợ chính là bị ma niệm sai khiến. Ngay cả Chân Ma cũng không phải là những kẻ mất đi lý trí, mà biết rõ việc xui cát tị hại. Chuyện hôm nay như vậy, nếu giết nhầm người tốt thì nhất định sẽ hối hận, hơn nữa ngay cả khi không giết nhầm, vì thân nhân đã chết, cũng nên hỏi rõ ràng một chút. Mà dù gã chính là người sát hại gia gia ngươi, hung thủ chắc chắn còn có những người khác. Nếu bị Ma niệm chi phối, ngươi giết gã một lần, những người khác không phải sẽ bỏ chạy sao?”
A Trạch nhìn vẻ lạnh lùng của tên sơn tặc, chỉ khi nhìn về phía Kế Duyên và Tấn Tú mới hòa hoãn một chút.
“Tiên sinh, gã nói thật sao?”
Kế Duyên gật đầu, trả lời một tiếng “Ừ”.
Nghe vậy, A Trạch siết chặt chủy thủ trong tay, đi tới trước mặt sơn tặc. Khi người sau còn chưa kịp phản ứng, đã có một đao xẹt qua cổ của gã.
“Ách ôi… Ách ôi… Ôi…”
Tên sơn tặc bụm lấy cổ, há to miệng, phát ra thanh âm “Ôi..ôi” giãy giụa trên mặt đất. Máu nhuộm đỏ cả một vùng núi lớn.
Lúc này A Trạch cũng ngỡ ngàng. Vừa rồi, cậu chỉ cảm thấy muốn giết sơn tặc này, nhất định phải giết gã, nếu không trong lòng sẽ mãi mãi như là một ngọn lửa đang cháy, khó chịu muốn nứt ra.
“A Trạch, vừa rồi ngươi thật đáng sợ!”
Tấn Tú vừa nói, vừa đến gần A Trạch, kéo cậu ra khỏi tên sơn tặc sắp chết, còn cẩn thận nhìn về phía Kế Duyên. Nàng hơi sợ rằng Kế tiên sinh sẽ đột nhiên làm gì A Trạch. Tuy đạo hạnh của Tấn Tú không cao nhưng giờ phút này cũng nhìn ra được tình huống A Trạch không thích hợp.
Kế Duyên mở Pháp nhãn, nhìn A Trạch rồi nhìn tên sơn tặc, sau đó xem vị trí thiên địa. Quả nhiên, Ma niệm của A Trạch nhận ảnh hưởng không nhỏ từ Cửu Phong động thiên này.