“Lạc Bân, ông hống hách quá rồi đó, ông nghĩ ông là người của chủ tịch là muốn làm gì thì làm hả?”
“Đúng đó, chúng tôi là nòng cốt của tập đoàn.
Nếu không có chúng tôi thì bây giờ tập đoàn không thể lớn mạnh vậy đâu.
Dù ông là tổng giám đốc thì cũng không có tư cách sa thải chúng tôi”.
“Trừ phi chủ tịch ra mặt, nếu không để tôi xem thử ai dám sa thải chúng tôi?”
Đám quản lý cấp cao sau lưng Vũ Văn Bân phẫn nộ chỉ vào mũi Lạc Bân quát, ánh mắt đầy căm thù.
Vũ Văn Bân cũng không nói gì, anh ta vẫn nhìn Lạc Bân cười cười.
Lần đầu tiên Lạc Bân phải chịu áp lực lớn thế này, thậm chí ông ta còn có ý định trốn tránh nhưng lại nghĩ đã đến nước này rồi, nếu trốn thật thì mọi cố gắng đều đổ sông đổ biển.
“Câm mồm hết cho tôi!”
Lạc Bân chợt quát lên.
Mắt Lạc Bân đỏ hoe, rống lên: “Tôi đồng ý là các ông đã cống hiến rất nhiều cho tập đoàn nhưng những năm gần đây, các ông không tự biết mình đã nhận lại được bao nhiêu à?”
“Tôi không được lâu năm như các ông nhưng vậy thì sao? Từ khi tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, ngoài tiền lương và tiền phúc lợi ra, tôi chưa bao giờ lấy thêm một đồng nào của công ty!”
“Các ông là một đám sâu mọt! Nếu không xử lý sạch sẽ, một ngày nào đó tập đoàn này sẽ bị hủy hoại trong tay các ông!”
“Nếu tôi đã quyết định sa thải thì cho dù ông trời có xuống các ông cũng đừng mơ được quay lại tập đoàn!
Lạc Bân hoàn toàn bùng nổ, gào khàn cả giọng giống như muốn xả hết tất cả những ấm ức đã chịu ra.
Đám quản lý cấp cao ngớ người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Lạc Bân thế này:
Lúc trước bọn họ chèn ép xa lánh Lạc Bân đủ điều, dù ông ta phân nộ nhưng chưa bao giờ bùng nổ, lần nào cũng ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lần này ông ta lại cứng như vậy: dù có người thừa kế của gia tộc Vũ Văn ở đây, ông ta cũng không chịu nhường bước, kiên quyết muốn sa thải đám quản lý cấp cao đó.
“Khốn khiếp, ông ăn nói lung tung gì đó? Chúng tôi đã cống hiến cho tập đoàn suốt mấy chục năm, đã từng lấy của công ty một một cắt nào chưa?” “Lạc Bân, tôi nói cho ông biết, ông đang phỉ báng! Nếu hôm nay ông không xin lỗi đàng hoàng, chúng tôi sẽ kiện ông tội phỉ báng để ông đi tù mọt gông!”
“Hôm nay ông phải xin lỗi! Nếu không đừng trách sao tôi không khách sáo!”
Đám quản lý cấp cao sau lưng Vũ Văn Bân gào rống tức giận.
Khó khăn lắm mới chộp được cơ hội bật lại Lạc Bân, đâu thể bỏ qua dễ dàng thế được.
Nhưng điều khiến họ phải thất vọng đó là Lạc Bân không hề hoảng loạn mà ngược lại còn cười mỉa.
“Các ông đúng là một đám mặt dày! Kiện tôi tội phỉ báng? Được thôi, các ông cứ việc kiện thoải mái, để tôi xem thử lúc tôi đưa bằng chứng cho cơ quan giám sát rồi thì ai thoát được?”
Lạc Bân cười mỉa như thể không hề sợ hãi.
Đám quản lý cấp cao đang hống hách chợt cứng đờ.
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lạc Bân, bọn họ không biết Lạc Bân có đang nói thật không.
Thân là quản lý cấp cao của tập đoàn, họ không thể bị điều tra được.
Nếu Lạc Bân có chứng cứ sai phạm của họ, đừng nói là kiện Lạc Bân tội phỉ báng, sợ là chưa kịp tìm luật sư là đã bị ông ta tiễn đi bóc lịch trong tù rồi.
“Ông chỉ mạnh miệng thôi! Nếu ông có chứng chứ thật thì sao phải chịu đựng đến giờ?”
Đúng lúc này, Vũ Văn Bân cười mỉa nói.
Lòng Lạc Bân trầm xuống, đúng là ông ta không có chứng cứ gì có thể chứng minh những sai phạm của đám người đó, ông ta chỉ mạnh miệng mà thôi.
Nhưng không ngờ lại bị Vũ Văn Bân biết được.
“Cậu Bân nói đúng đó, nếu ông có chứng cứ thật thì sao phải chờ đến bây giờ?”
Đám quản lý cấp cao sau lưng Vũ Văn Bân cười mỉa nói.
Nhưng mới vừa dứt câu, vài cán bộ mặc đồng phục đã xuất hiện.
“Chúng tôi nhận được đơn kiện một bộ phận quản lý cấp cao của tập đoàn Nhạn Thanh lạm dụng chức quyền nhận hối lộ, làm việc phi pháp, hơn nữa còn chiếm đoạt tài sản công ty”.
Cán bộ đi đầu lạnh giọng nói: “Sau đây tôi sẽ đọc tên, phiền mọi người đi theo chúng tôi để tiếp nhận điều tra!”
.