Hắn nhận ra, mãi mãi cũng không thể nào hiểu hết được nàng, vì thế hắn cũng không dám dò đến ranh giới cuối cùng, chỉ sợ không cẩn thận làm sai rồi khiến nàng phản cảm.
Bạch Vô Thanh cảm thán trong lòng, nghĩ đến quyết định lúc trước, lên tiếng, “Ta dự định về Tinh Nguyệt môn một chuyến.”
“Cuối cùng trưởng lão Bạch cũng nhớ ra mình là tu sĩ chính phái.”
Đáy mắt Bạch Vô Thanh xẹt qua mấy phần ý cười, còn có một sự cưng chiều bất đắc dĩ, “Qua một thời gian ta lại đến tìm nàng.”
“Còn muốn đến?” Đường Quả kinh ngạc, “Muốn cho Văn Tử Thu biết Trưởng lão Bạch không muốn ở lại Tinh Nguyệt môn à.”
Bạc Vô Thanh nghĩ thầm, hắn đâu muốn về, ở lại Ma tông luôn cũng không vấn đề gì, chỉ sợ Đường Quả không nhận rồi đuổi hắn đi thôi. Tinh Nguyệt môn với hắn mà nói cũng chẳng mấy quan trọng, chỗ đó Văn Tử Thu chiếm hết rồi.
Hắn trở về chỉ muốn làm rõ một chuyện, tra ra được sự thật ngày đó, trả lại trong sạch cho ĐƯờng Quả. Khoảng thời gian này bên người cô, hắn đã hiểu rõ cô không thể trộm chí bảo tông môn.
Còn hãm hại Phượng Phi Linh và phế linh căn của Phượng Phi Linh, hắn cho rằng nếu cô ra tay thật thì một trăm Phượng Phi Linh cũng đấu không lại.
Bạch Vô Thanh cáo biệt với Mạc Vân Thiên, cũng nói chỉ là tạm thời rời đi, sẽ còn quay lại, khiến Mạc Vân Thiên cả kinh không biết nên nói cái gì cho phải.
Vị này là trưởng lão chính phái cứ chạy đến Ma tông họ làm gì.
Hắn không chịu được mà phải lên nhóm tâm sự, “Tử Vân, Xích Tiêu, có biết Bạch Vô Thanh không?”
[Chân nhân Tử Vân]: “Biết, sao thế?” [Chân quân Xích Tiêu]: “Vẫn còn ở Ma tông à?”“Không đi rồi, vừa cáo từ với ta. Nhưng biết hắn nói gì không? Hắn nói là chỉ tạm rời đi, sẽ còn quay lại.”
Mạc Vân Thiên bất lực, “Cả ngày quấn lấy em gái Giáo Hoa của chúng ta, không ngờ Bạch Vô Thanh lại là Bạch Vô Thanh thế này, vô liêm sỉ.”