“Tất cả đều đã giải quyết xong rồi.” Lâm Dương nói.
Long Thủ không dám suy nghĩ tiếp nữa.
Chẳng lẽ nói…người nhà họ Ứng đều bị sư phụ giết chết hết rồi sao? Điều này chắc chắn là không thể nào, vậy thì chỉ có một lý do.
Người nhà họ Ứng đã thần phục sư phụ rồi…
Long Thủ thở hồn hển.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng lại thực sự làm được điều đó.
Khiến cho nhà họ Ứng này cúi đầu …
“Anh Lâm, anh có thể ra ngoài nói chuyện một chút được không?”
Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói già nua.
Lâm Dương liếc mắt nhìn về phía cửa, sau đó thấp giọng nói: “Ông nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta trở về Giang Thành!”
“Vâng sư phụ.”
Long Thủ gật đầu.
Lâm Dương liền đi về phía cửa.
Lúc này, ông tổ của nhà họ Ứng đang đứng ngoài cửa, nhìn bầu trời đầy sao.
“Ứng Lão Tổ, có chuyện gì vậy?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
“Ha ha, cũng không có chuyện gì to tát, chỉ muốn hỏi anh Lâm một vài vấn đề thôi.” Ông tổ nhà họ Ứng quay người lại, khuôn mặt mang theo nụ cười nói.
“Vấn đề gì?”
“Tôi muốn biết, anh Lâm xuất thân từ thế lực nào? Cổ phái? Ản phái? Hay là môn phái nào đó mà người ta không rõ?” Ông tổ nhà họ Ứng lặng lẽ nhìn vào mắt Lâm Dương hỏi.
“Tôi không thuộc về bắt kỳ thế lực nào, Ứng lão tổ, ông suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu như thật sự coi là thế lực, tôi chính là Dương Hoa, Huyền Y Phái!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Ò… nói như vậy thì anh Lâm không có tư cách tham gia đại hội rồi?” Ông tổ nhà họ Ứng có chút kinh ngạc hỏi.
“Cho dù là Huyền Y Phái hay là tập đoàn Dương Hoa, quả thực không có tư cách nhận lời mời tham gia đại hội.”
